Tôi Chết Đi Rồi, Hoàng Đế Chó Kia Hoàn Toàn Phát Điên

Chương 11: Thói hư bẩn thỉu ấy (2)

Mọi người trong cung đều khinh thường Tiêu Tẫn, nhưng lắm lúc, vị hoàng tử mà ai cũng có thể ức hϊếp này lại toát ra một loại khí thế khiến người ta không khỏi rùng mình.

Ánh mắt của y lướt qua cây phất trần trong tay Lâm Tử.

Trái tim y như bị những năm tháng sỉ nhục xé toạc ra một vết nứt, phóng thích ra từng tia ác ý lạnh lẽo khiến người khác phải kinh hãi.

Y kìm nén những ý nghĩ điên cuồng đang trỗi dậy trong lòng, ánh mắt dần trở nên trống rỗng, tối tăm.

“Còn lề mề gì nữa, mau đi đi.” Lâm Tử phía trước không biết y đang nghĩ gì, cằn nhằn vài câu, nhưng bàn tay định đánh y lại rụt về một cách hời hợt.

Hai người vừa bước tới trước chính điện, đã nghe thấy hai cung nữ đang quét dọn nhỏ giọng bàn tán với nhau—

“Mạnh đại nhân chắc chắn đã có người mới, khiến Thẩm phi đau lòng rồi.”

“Không ngờ Thẩm phi lại buồn bã đến mức này... Xem ra tình cảm giữa họ trước đây thật sự sâu đậm.”

Lâm Tử nhướng mày, bước đến dò hỏi, mới biết sáng nay Thẩm phi lại để mặt mộc, không thèm trang điểm.

Nghe xong, mặt Lâm Tử lập tức biến sắc.

Cãi nhau với Mạnh đại nhân thì không sao, nhưng làm sao có thể không trang điểm?

Lão hoàng đế vốn đã không mặn mà gì với Thẩm phi, trong cung giờ ngoài Tô Trừng có xuất thân thấp kém, thì chỉ còn mỗi nam phi chưa từng được thị tẩm là Thẩm phi.

Không làm mình đẹp đẽ một chút, sao mà thị tẩm?

Không thị tẩm, làm sao giành được sủng ái của lão hoàng đế?

Hồi đó nghĩ Thẩm Ngọc Hành trẻ trung xinh đẹp, Lâm Tử mới chịu theo hắn chịu khổ.

Nào ngờ, khổ cực chịu đủ rồi... lại chỉ là chịu khổ suông!

Lâm Tử suy đi tính lại, càng nghĩ càng ấm ức, quay người đẩy Tiêu Tẫn sang một bên rồi bỏ đi.

Lâm Tử đi rồi, hai cung nữ còn lại vội cúi đầu giả vờ như không thấy gì, chỉ sợ dính dáng tới Tiêu Tẫn, khiến Thẩm Ngọc Hành không vui.

Tiêu Tẫn không để ý đến họ, một mình nhấc chân bước qua ngưỡng cửa của Thanh Trạc điện.

Vừa bước vào trong, liền ngửi thấy một mùi hương nhè nhẹ thoang thoảng.

Thì ra Thẩm Ngọc Hành đã đổi mấy loại hương cũ trong Thanh Trạc điện, thay bằng loại hương thanh thoát bốn mùa.

Không còn ngọt ngào đến mức ngột ngạt như trước, mà khi hít vào phổi chỉ thấy dễ chịu và trong lành.

Thanh Trạc điện vốn quen thuộc với Tiêu Tẫn, giờ đây lại bỗng trở nên xa lạ.

Lúc này, trong điện bỗng vang lên một giọng nói mang theo vẻ bực bội: “Cái thứ quần áo rách nát gì thế này?”

Thẩm Ngọc Hành từ xa bước tới, đôi mày nhíu chặt, chiếc áo dài màu trắng ngà nhẹ nhàng bay theo từng bước chân của hắn, như đám mây giận dữ vẩn quanh đôi mắt và chân mày.

Nhìn thấy Thẩm Ngọc Hành đang tức giận đi tới, khóe miệng Tiêu Tẫn không nhịn được mà khẽ nhếch lên.

Cuối cùng cũng không nhịn được nữa?

Cứ như vậy mới thoải mái.

Đừng giống như hôm qua, đánh thì không tới da, mắng lại nhẹ nhàng như gãi ngứa, khiến y còn thấy không thoải mái.

Chỉ là, Thẩm Ngọc Hành khi tiến lại gần, trong tay lại không cầm roi.

Hắn chỉ tay không giữ lấy vai Tiêu Tẫn, nhìn trước nhìn sau vài lượt, càng nhìn càng không hài lòng.

…Cái thứ quần áo rách nát gì thế này!

Chất liệu thì tệ đến mức không cần chạm cũng biết không thể mặc được, không hiểu sao trong cung lại lôi ra được thứ quần áo kém cỏi như vậy, thật làm khó Lâm Tử.

Không chỉ vậy, màu sắc cũng xấu xí, cái màu xanh lục lấm lem bẩn thỉu này hoàn toàn không hợp với Tiêu Tẫn.

Đây mà là bộ đồ Lâm Tử chuẩn bị theo lời hắn dặn, “một bộ y phục tử tế” sao?

Thẩm Ngọc Hành thở dài: “Phí hoài cái gương mặt này của ngươi.”

Hắn bước thẳng tới tủ quần áo.

Người trước đây yêu thích chưng diện như Thẩm Ngọc Hành, chắc hẳn phải có vài bộ đồ ra hồn.

Thực ra, theo đãi ngộ mà hắn nhận được trong cung, chuyện ăn mặc sinh hoạt hàng ngày vốn thuộc loại thấp kém nhất.

Nhưng cha hắn lại là vị đại tướng quân lừng danh nhất Đại Chu.