Bạch Đình tuy đang nghe Thái Huyền Quân nói chuyện, nhưng đôi mắt xám nhạt vô hồn kia lại cứ mơ hồ dừng lại trên người thiếu niên đang đứng một bên.
Lần này cuối cùng cũng tới lượt Thanh Hạ lên tiếng, y lập tức phản ứng, làm ra vẻ mặt như thể đang chuẩn bị hy sinh vì nghĩa lớn: "Thưa Tôn Thượng, đệ tử tội đáng muôn chết, chỉ vì cảm thấy đào ngài trồng quá thơm nên cả gan ăn mất tiên đào của ngài, ngài muốn phạt thế nào cũng được ạ!"
???
Thái Huyền Quân tức đến giậm chân, trừng mắt nhìn Thanh Hạ, mặt đỏ bừng lên vì giận. Ông gọi y đến là để xin lỗi giảng hòa, chứ đâu phải đến để thật sự nhận tội!
Ông vội vàng đỡ lời: "Tôn Thượng, đứa nhỏ này thật ra không cố ý. Đây là lần đầu tiên nó đến nơi này, không biết đây là chỗ ở của ngài. Cũng là do chúng tôi quản giáo không nghiêm. Xin ngài nể tình nó là lần đầu phạm lỗi, mà tha cho nó một lần!"
Thái Huyền Quân nói xong thì mồ hôi lạnh cũng tuôn ra đầy người. Ai cũng biết, trước mặt Tôn Thượng thì tuyệt đối không có chuyện được tha thứ. Vì người này không hề có lòng trắc ẩn, chỉ cần lỡ lời một câu thôi thì có thể không còn thấy được mặt trời ngày mai...
Bạch Đình dường như cảm thấy hơi nhức đầu, xoa xoa huyệt thái dương, chậm rãi mở miệng: "Muốn ăn thì cứ để y ăn đi, vẫn còn nhiều."
?!!?
Đây là lời gì vậy? Đây có phải là Tôn Thượng mà ông quen không? Khi nào thì Tôn Thượng lại trở nên khoan dung như thế này chứ?
"Hơn nữa... " Bàn tay hắn vô thức siết lại, vành tai còn ửng đỏ đáng ngờ, nhưng giọng điệu vẫn không đổi: "Hơn nữa... vốn cũng là trồng để cho y ăn."
Thanh Hạ, Thái Huyền Quân: !!!
Thái Huyền Quân cảm thấy đầu mình "ong ong" cả lên. Chắc hẳn là sáng nay mình thức dậy sai cách rồi. Trước là Tôn Thượng xuất quan, giờ lại Tôn Thượng nói mấy lời kỳ lạ, thế giới này sao lại huyền ảo đến vậy!
Ông đứng mà chân cũng mềm nhũn, kinh ngạc nhìn Thanh Hạ, gần như in ba chữ “Ngươi là ai?” lên mặt.
Thanh Hạ cũng chẳng khá hơn. Y vốn định trêu chọc Hoa Hoa một chút, ai ngờ người kia lại nói ra một câu ngoài sức tưởng tượng. Nếu là trước đây, thì có nằm mơ y cũng không dám nghĩ đến!
Không chừng còn phải sờ trán hắn xem có bị sốt không.
Lúc này trong lòng vừa ngọt ngào vừa choáng váng, như ngâm mình trong hũ mật vậy. Y lâng lâng nói:
"Tôn Thượng đối với đệ tử thật tốt! Đệ tử thật sự rất thích Tôn Thượng!"
Bạch Đình nghe vậy, hô hấp có phần mất ổn định, cán bút trong tay phát ra âm thanh "rắc rắc".
Nhưng hắn vẫn điềm nhiên nói: "Nếu đói thì còn thức ăn ở thiện phòng, nếu muốn ăn gì khác thì cứ nói với ta."
Thanh Hạ không nhịn nổi nữa, khóe miệng suýt thì nhếch đến tận trời, liền chạy nhanh đến trước mặt người kia, áp đầu vào ngực hắn, ôm chặt lấy không buông.
"Tốt quá! Cảm ơn Tôn Thượng, chỉ cần là thứ ngài cho, đệ tử cái gì cũng thích ăn!" Thanh Hạ vừa dụi mặt lên người hắn vừa nói, "Tôn Thượng đối với đệ tử tốt như vậy, đệ tử không có gì báo đáp, ngài muốn đệ tử làm gì cũng được!"
"Ừm." Bạch Đình nâng tay lên, do dự một chút rồi nhẹ vỗ lên lưng gầy gò của người trong lòng, nói: "Không cần làm gì cả."
Thái Huyền Quân: ...
Ông hoàn toàn đờ người. Đây rốt cuộc là chuyện gì? Không phải đây là đệ tử mà mình dẫn đến xin lỗi sao? Còn người kia chẳng phải là vị Tôn Thượng lạnh lùng tuyệt tình đó sao? Sao lại cảm giác như hai người này là đôi đạo lữ vừa mới thành thân, ân ái nũng nịu như vậy?
Cái tên nhóc con đột nhiên xuất hiện này rốt cuộc là ai, vì sao lại khiến một người lãnh tâm vô tình như Tôn Thượng trở nên cưng chiều đến vậy!
Là con trai của ngài ấy? Hay là tình nhân? Nhưng cho dù là cái nào, nếu truyền ra ngoài, với tu chân giới mà nói, chắc chắn sẽ là chuyện kinh thiên động địa!
Mà bản thân ông rất có thể là người đầu tiên biết được bí mật này… Nghĩ tới đây, ông đột nhiên có cảm giác như nắm được một thiên cơ mà người khác không ai hay biết.
Thanh Hạ len lén ngẩng đầu nhìn Bạch Đình, liền thấy đối phương cũng đang dịu dàng nhìn mình, lập tức đỏ mặt, vội quay đi.
Sao lại… thay đổi nhiều như vậy?
Thanh Hạ nép trong lòng hắn, tim đập thình thịch, không sao nói rõ được cảm giác lúc này. Trước đây Hoa Hoa cũng tốt với mình, nhưng không bao giờ nói thẳng ra như vậy, cũng không bao giờ... dùng ánh mắt ấy nhìn mình.
Y mơ hồ cảm thấy có điều gì đó đã thay đổi.
Như chợt nhớ ra còn có người thứ ba trong phòng, Thanh Hạ lập tức buông tay khỏi Bạch Đình. Mà lúc này, Thái Huyền Quân sớm đã không còn đứng vững, loạng choạng ngồi phịch xuống đất.
Thanh Hạ bị Bạch Đình thẳng thừng thể hiện quan tâm khiến cảm xúc bùng nổ, chỉ lo chạy đến ôm lấy hắn. Giờ mới nhận ra hai người hình như dính sát quá, liền đỏ mặt, cố tỏ ra bình tĩnh mà đứng dậy.
Y chân thành hướng về phía Thái Huyền Quân cúi mình thi lễ: "Xin lỗi tiên trưởng, thật ra ta đã quen biết với Tôn Thượng từ trước. Nhưng ta thật sự không cố ý gạt người, nói ra thì dài, tóm lại là lúc đến đây ta thật sự không biết Tôn Thượng mà người nhắc đến là chỉ ai, mong người lượng thứ."
Thái Huyền Quân đâu dám nhận lễ này, vội vàng quỳ xuống, lời nói còn mang theo vài phần chua chát: "Tiên quân xin đừng làm khó thuộc hạ nữa, thuộc hạ nào dám trách ngài! Là thuộc hạ đầu óc già nua hồ đồ, chỉ xin tiên quân đừng trách tội thuộc hạ đã vô lễ!"
Thanh Hạ thấy ông vậy thì giật mình, liền định tiến tới đỡ ông dậy.
Nhưng đúng lúc ấy, Thái Huyền Quân chợt cảm thấy một luồng áp lực, một ánh mắt lạnh lẽo phảng phất như phủ lên người ông.
Ông lập tức hiểu ra, nhìn bàn tay thiếu niên sắp chạm vào mình mà tim muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, vội vàng tránh lui.
Thanh Hạ hụt tay, thấy kỳ lạ.
"Không còn chuyện gì thì lui xuống đi."
Thái Huyền Quân nghe thấy câu này từ trên cao truyền xuống, như được đại xá, lập tức đáp: "Vâng, Tôn Thượng."
Ra khỏi tiên cung, hoàng hôn đã gần khuất sau núi, Thái Huyền Quân nhìn khắp trời đất mênh mông, cuối cùng mới cảm thấy khí lực quay trở lại.
Ông cảm thấy hôm nay trải qua còn mệt hơn cả một năm cộng lại!
Hơn nữa thiếu niên đó… e là từ giờ tiên giới lại có thêm một vị chủ tử nữa rồi…
Nhưng chuyện này có liên quan đến Tôn Thượng, nếu chưa rõ thái độ của ngài, ông tuyệt đối không dám truyền ra ngoài. Nếu không, mạng sống của ông sẽ ra sao, đến bản thân ông cũng chẳng đoán được.
Trong phòng, Thanh Hạ chống hai tay lên bàn, trong đôi mắt trong veo phản chiếu gương mặt lạnh lùng như hàn đàm.
Nhưng chủ nhân của gương mặt ấy lại không hề bình tĩnh như vẻ ngoài. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy ánh mắt hắn chẳng dừng lại trên mặt người đối diện, mà chỉ lơ đãng nhìn vào một chỗ nào đó không rõ.
Hàng mi khẽ run rẩy thể hiện nội tâm hắn đang dậy sóng khác thường.
Khuôn mặt thiếu niên kề sát, đến mức có thể cảm nhận rõ từng nhịp thở, từng cái chớp mắt của đối phương.
Bạch Đình khẽ nuốt nước bọt một cách mất tự nhiên.
Thanh Hạ từng chữ từng chữ mở miệng: "Hoa Hoa."
Bạch Đình vẫn ngồi im, không nói gì.
"Hử? Không được nhìn chỗ khác, nhìn vào mắt ta."
Thế là Bạch Đình ngoan ngoãn chuyển ánh nhìn về phía Thanh Hạ.
Thanh Hạ hài lòng nheo mắt lại.
"Bắt đầu từ câu hỏi đầu tiên nhé. Tên gì?"
"Bạch Đình."
"Sao người ngoài gọi ngươi là Tôn Thượng?"
"Không rõ, ta chưa từng bảo họ gọi như vậy."
Thanh Hạ: …
"Vậy sao họ lại kính cẩn với ngươi?"
"… Có lẽ, là vì sợ?"
"Sợ ngươi, vì sao?"
Nghe đến đây, mắt Bạch Đình khẽ dao động, nhưng không chịu nổi ánh nhìn như muốn soi thấu lòng mình của đối phương, cuối cùng đành đáp: "… Có thể là vì ta tu vi cao?"
Chỉ vì vậy mà sợ à? Thanh Hạ có chút nghi ngờ, nhưng lại cảm thấy đối phương không phải là người nói dối.
"Ngươi giàu như vậy, sao lúc trước lại sống với ta trên ngọn núi rách nát đó?"
"Lúc đó không có tiền, cũng chỉ có chỗ đó để ở."
Thanh Hạ lại tiến gần thêm chút nữa, nhíu mày, ánh mắt như muốn nhìn thấu qua đôi mắt xám nhạt của đối phương.
Bạch Đình cuối cùng không chịu nổi, phải lùi lại một chút.
Thanh Hạ hỏi: "Vậy ngươi… vì sao lại giấu ta, lừa ta, chuyện gì cũng không nói. Còn hôm nay, sao lại nói đùa rằng… là trồng cho ta ăn?"
Lần này, nói xong Thanh Hạ lại tự mình dời mắt đi, ngồi xuống bồ đoàn đối diện.
Bạch Đình nghe câu hỏi ấy, cơ thể dần thả lỏng, không còn né tránh như trước.
Hắn cứ ngồi yên như vậy, ánh mắt chuyên chú và yên tĩnh nhìn thiếu niên. Một lúc lâu sau, khi Thanh Hạ gần như cho rằng hắn sẽ không trả lời, thì hắn bỗng nói: "Không có."
"?"
"Không có lừa ngươi, cũng không có giấu ngươi. Những thứ ngươi thấy, đều là sau khi ngươi rời đi mới có. Đào là vì ngươi từng nói thích ăn trái cây ở phàm giới, trên núi tuyết không có nên mới trồng. Ngoài đào ra, còn trồng những loại khác, đều là những thứ ngươi từng nhắc đến."
…
Thanh Hạ không nói nên lời, nuốt nước miếng, nhìn ánh mắt bình tĩnh vững vàng của đối phương – ánh mắt ấy ấm hơn tuyết, cũng mềm hơn băng.
Rõ ràng là một người sinh ra giữa băng tuyết, làm sao có thể lộ ra ánh nhìn như thế này?
Xem ra trong lòng đối phương, mình vẫn hơn một cái cây ven đường chút xíu? Có khi còn so được với một cánh hoa trên người hắn? Chẳng lẽ… mình cũng tính là một người bạn trong lòng hắn rồi sao…
Thanh Hạ không nghĩ ra, mà cũng chẳng dám nghĩ tiếp, chỉ gượng gạo nói: "Được rồi, ta tin ngươi."
"Ừm."
Thế rồi hai người cứ thế ngồi yên. Một người thì mắt nhìn thẳng không rời, người kia thì bị nhìn đến tim đập như trống trận.
Chưa được một tuần trà, Thanh Hạ rốt cuộc không ngồi yên nổi, đứng lên, nhìn ra ánh trăng ngoài cửa sổ rồi nói: "Muộn rồi, Hoa Hoa nghỉ ngơi sớm nhé, ta về trước đây!"
Nói xong, chẳng đợi phản ứng từ người bên cạnh, bước đi có chút kỳ quặc, hấp tấp đẩy cửa rời đi.
Trong đại điện chỉ còn lại một vị tiên nhân cô đơn.
Ánh trăng rọi vào phòng, căn phòng trống trải chẳng có lấy một cơn gió, tất cả dường như lặng ngắt, như quay về những ngày tháng cô độc thuở nào.