Tiên Tôn Vì Ta Nhập Hồng Trần

Chương 6

Bạch Đình ngồi yên bất động nhìn cánh cửa suốt một thời gian rất lâu, cuối cùng cũng cúi đầu, lật sang trang mới của cuốn sách.



Thanh Hạ, rốt cuộc không thể nào ngủ nổi nữa!

Trong đầu y cứ lặp đi lặp lại những lời Bạch Đình nói hôm nay.

"Trồng cho ngươi."

"Ngươi từng nói thích ăn."

"Không lừa ngươi."

A a a a rốt cuộc là có ý gì vậy! Chẳng lẽ là cái ý đó thật sao!

Nhưng làm gì có khả năng đó chứ, bản thân mình bao nhiêu cân lượng còn không tự biết à! Chín phần là tự mình đa tình thôi, ngay cả người thanh cao như Hoa Hoa mà cũng dám vọng tưởng, đúng là quá đê tiện, đáng bị khinh!

Nhưng rõ ràng mình chỉ xem người ta là huynh đệ mà, sao lại có thể nảy sinh mấy cái suy nghĩ như vậy! Chẳng lẽ sâu trong lòng mình luôn có ý đồ mờ ám với người ta, chỉ là bản thân chưa từng nhận ra?

Thanh Hạ lăn qua lộn lại trên giường, trăng đã lên đến đỉnh đầu, y cuối cùng cũng ngừng lại, với cặp mắt thâm quầng nặng trĩu.

Nghĩ suốt cả đêm, y đành phải chấp nhận một kết luận — Thanh Hạ y từ lâu đã có ý với Hoa Hoa, chỉ là đến giờ mới phát hiện.

Nhưng đã nhận ra thì sao chứ, lỡ sau này mỗi lần gặp là tim lại đập loạn thì biết làm sao đây? Không lẽ lại ra tay với huynh đệ tốt của mình sao, Thanh Hạ khổ sở muốn khóc.

Giờ nghĩ lại, may mà trong lòng đối phương mình vẫn là bạn tốt, thế nên vì tình cảm quý giá này, y nên giữ đúng phận sự.

Nhất định phải kiềm chế tình cảm này, nếu không đến bạn bè cũng không làm được, thì chỉ còn nước chịu đựng nỗi tương tư mỗi đêm thôi.

Chỉ nghĩ đến cảnh đó, Thanh Hạ đã thấy tủi thân và buồn bã, lại muốn ôm lấy Hoa Hoa than thở một trận.

Nhưng phải nhịn, đúng rồi, nhịn.

Sáng sớm, trời vừa tờ mờ sáng.

Thanh Hạ cựa mình, chậm rãi mở mắt, ngơ ngác nhìn trần nhà, đầu óc dần dần tỉnh táo.

Nghĩ đến ngày mai là kỳ khảo hạch nội môn, phải tranh thủ tu luyện mới được, không đậu thì phải chờ thêm mấy năm nữa.

Y cố gắng chịu đựng cơn buồn ngủ do thiếu ngủ đêm qua, lồm cồm bò dậy khỏi giường.

Bình thường thì mặt trời lên cao y mới dậy cơ.

Nhưng từ lúc hóa hình đến giờ chưa chịu tu luyện tử tế lần nào, nghĩ đến việc hôm qua suýt ngất xỉu trong buổi sơ khảo, nên bỗng nhiên có hứng tu luyện.

Lơ mơ rửa mặt xong, y để ý thấy bộ đồ trên người rách rưới tả tơi, nghĩ ngợi một chút rồi đi đến cái tủ quần áo khổng lồ, mở ra.

Vừa mở tủ, ánh sáng lóa mắt phát ra suýt nữa làm đôi mắt hồ ly của Thanh Hạ mù luôn!

Y há hốc mồm nhìn đống y phục hoa lệ không đếm xuể trước mắt.

Không chỉ có y bào đỏ, vàng và các màu sắc rực rỡ khác, mà còn có những bộ được thêu hoa văn tinh xảo bằng chỉ vàng chỉ bạc, từng hạt châu đính lên khiến Thanh Hạ cảm thấy chúng còn quý hơn cả bản thân mình… làm y có cảm giác như cả tiệm quần áo bị dọn về đây rồi vậy.

Y nuốt nước miếng, những bộ đồ này hiển nhiên không phải loại Hoa Hoa hay mặc, người đó từ trước tới nay chỉ mặc mỗi một bộ bạch y.

Y lại bất giác nhớ đến những lời Hoa Hoa nói hôm qua, chẳng lẽ… cũng là vì y từng nói thích?

Nghĩ lại thì trước đây, y quả thực hay kể cho Hoa Hoa nghe mấy thứ châu báu trân kỳ dưới núi, mấy bộ đồ phàm nhân mặc đẹp cỡ nào, màu sắc rực rỡ ra sao.

Tim y lại bắt đầu đập loạn lên.

Bình tĩnh nào!

Thanh Hạ cố gắng trấn tĩnh, nhưng sau khi nhìn chằm chằm đống quần áo lấp lánh đó một lúc, y phát hiện mình căn bản không thể bình tĩnh được!

Xong rồi! Hình như y lại yêu Hoa Hoa nhiều hơn rồi!

Nếu cứ tiếp tục như thế này thì phải làm sao đây? Y đột nhiên hy vọng Hoa Hoa vẫn xem mình là cái cây như trước, ít nhất như vậy còn có thể khống chế được bản thân, chứ giờ cứ động tí là rung động thế này thì còn gì nữa!

Nhưng nghĩ đến cuộc sống khổ cực ngày trước, y lại thấy tiếc nuối cái hiện tại — người này bây giờ xem y là bằng hữu, y không nỡ từ bỏ đâu.

Khổ thật rồi.

Y chọn tới chọn lui trong tủ quần áo, chọn một bộ y phục đỏ trông có vẻ gọn gàng.

Ừ, y dù thích nhìn mỹ nhân mặc đồ lộng lẫy, nhưng vẫn thấy mình hợp với mấy bộ đỏ đơn giản hơn, mặc đồ lấp lánh ra ngoài nhìn không hợp chút nào.

Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc y thích Hoa Hoa nhiều hơn.

Thay đồ xong, y ra ngoài định tìm chỗ có linh khí dồi dào trên núi để tu luyện, dọc theo hành lang bước ra khỏi tiên cung.

Chỉ là mới đi qua hai hành lang, y đã thấy một bóng trắng xuất hiện trong tầm mắt.

Thấy rõ là Bạch Đình đang đi từ phía bên kia tới, y giật mình, vội vàng đứng khựng lại, trốn sau cột hành lang.

Thanh Hạ hoang mang nghĩ, sao Hoa Hoa lại đi từ ngoài về? Trời mới vừa sáng mà, hắn đi đâu vậy?

Chốc lát sau, y lại thò đầu ra, thấy người kia vẫn đứng ở chỗ ban nãy, y lại vội rụt đầu lại.

Không được, bây giờ không thể gặp Hoa Hoa, không thì y sẽ không kiềm chế nổi đâu, phải đợi thêm chút thời gian nữa.

Đợi lâu hơn chút nữa, cảm thấy chắc ổn rồi, y lại thò đầu ra nhìn, lần này quả nhiên Bạch Đình đã đi rồi.

Y thở phào nhẹ nhõm, bước ra khỏi chỗ nấp, đi tới chỗ Bạch Đình vừa đứng, quay đầu nhìn theo hướng đối phương rời đi, thấy trống trơn không một bóng người.

Chắc là đi thật rồi nhỉ, nhưng không biết sáng sớm như vậy hắn ra ngoài làm gì?

Vừa quay đầu lại, một vị tiên nhân sắc mặt bình thản đã đứng vững vàng trước mặt y.

“Á!” Thanh Hạ giật nảy mình lùi lại một bước, ngỡ ngàng nhìn Bạch Đình trước mặt.

Bạch Đình cũng nhìn y, không nói gì.

Thanh Hạ suýt buột miệng hỏi “Ngươi sao lại quay lại?”, nhưng lại nhớ ra nếu nói vậy chẳng phải lộ là y đã nhìn thấy hắn rồi sao?

Vậy nên lời đến miệng lại biến thành: “Chào, chào buổi sáng, ta mới thấy ngươi đó.”

A a a y đang nói cái gì vậy, nói thế này càng kỳ quặc hơn! Quả nhiên gặp người mình thích là nói năng lung tung hết cả lên!

Bạch Đình không đáp lại, chỉ là ánh mắt có vẻ kỳ lạ, nhìn kỹ thì… giống như là… ủy khuất?

Nhưng vừa nghĩ vậy, Thanh Hạ lập tức gạt ngay ra khỏi đầu, không thể nào, chắc là mình buồn ngủ đến mơ hồ rồi.

Y lại hỏi Bạch Đình: “Ngươi dậy sớm thế ra ngoài làm gì vậy?”

Lúc này Bạch Đình mới động, thì ra trên tay hắn cầm một cái hộp, nghe câu hỏi của y liền nhấc hộp lên cho y xem, đơn giản nói: “Bữa sáng, cho ngươi.”

??

“Cho ta?” Thanh Hạ mở to mắt.

Y nhìn cái hộp trong tay hắn, dường như còn ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn.

Hoa Hoa thật sự sáng sớm dậy sớm đi mua đồ ăn cho y sao?

Hô hấp của y bắt đầu rối loạn, cảm động nói với Bạch Đình: “Cảm ơn ngươi, Hoa Hoa, ta cảm động quá!”

“Ừm.” Bạch Đình nhìn nụ cười cong lên nơi khóe mắt của cậu thiếu niên đối diện, trong mắt ánh lên một bóng tối sâu không đáy.

“Đi thôi, vào phòng ăn đi.” Thanh Hạ nói.

“Được.”

Thế là hai người cùng nhau bước vào phòng của Bạch Đình.

Vào trong, họ ngồi đối diện nhau trước một cái bàn nhỏ, Bạch Đình đặt hộp thức ăn lên bàn, từng lớp từng lớp mở ra, lấy từng món ăn tinh xảo bên trong bày lên.

Thanh Hạ nhìn những món ăn dần dần được đặt lên bàn, vốn ban sáng không muốn ăn gì, nhưng giờ bụng lại kêu lên vì đói.

Y gắp một miếng tôm cho vào miệng, vị tươi ngon đến mức suýt khóc.

Đừng nói là thời ở trên núi tuyết với Hoa Hoa trước đây, trên núi gần như không có sinh vật sống, ngày nào cũng chỉ ăn mấy thứ cây cỏ khô khốc, thỉnh thoảng bắt được con thỏ là đã như tiệc lớn, đến mức y ngày nào cũng mong thỏ xuất hiện, đến nỗi sinh ra tình cảm với thỏ.

Đúng vậy, y thích thỏ là vì muốn ăn nó.

Chỉ là y không biết, nếu bọn thỏ mà biết thì chắc đã dọn nhà chạy trong đêm.

Bạch Đình thì không động đũa, hắn là một đóa sen tu thành hình người, vốn không cần ăn uống, từ khi sinh ra tới giờ cũng chưa từng nghĩ đến hai chữ “ăn cơm”.

Nhưng nhìn thiếu niên trước mặt nghiêm túc ăn cơm như vậy, gương mặt đầy vẻ mãn nguyện, mà chính vẻ mãn nguyện ấy lại khiến lòng hắn thấy nhói lên, ngón tay nắm chặt đến mức móng tay hằn vào da thịt.

Đợi y ăn được một lúc, Bạch Đình bỗng hỏi: “Thế còn ngươi?”

“Hửm?”

“Ngươi dậy làm gì?”

Thanh Hạ nhớ lại chuyện đi bái sư, liền nói: “Thật ra ngày mai ta phải đến Huyền Tông tham gia một kỳ khảo hạch, nhưng tu vi của ta còn thấp, nên muốn ra núi tu luyện một chút, ai ngờ lại gặp ngươi.”

“Khảo hạch?”

“Ừ, ta muốn vào Huyền Tông bái sư, nghe nói môn phái đó rất mạnh, cơ hội vào thì khó lắm.” Thanh Hạ giải thích.

“Bao lâu?”

“Không biết.” Thanh Hạ lắc đầu, “Có thể một ngày, cũng có thể bảy ngày?”

Chờ một lúc không nghe Bạch Đình nói gì, y thắc mắc định ngẩng đầu lên thì ngay giây tiếp theo, một đôi đũa gắp đầy cà rốt đưa tới, bỏ hết vào bát y.

“A! Hoa Hoa, ngươi làm gì vậy!” Y trố mắt nhìn đống cà rốt trong bát, mắt đỏ lên nhìn đối phương.

Y ghét ăn cà rốt nhất!

Bạch Đình chỉ cúi mắt đặt đũa xuống, chậm rãi nói: “Đây là cà rốt đặc biệt ở tiên giới, giúp tăng tu vi, giúp ngươi qua được khảo hạch.”

?

“Thật chứ?”

“Thật.”

Thanh Hạ bán tín bán nghi gắp một miếng, nhăn mày nhìn một lúc rồi như chuẩn bị ra pháp trường, cẩn thận cho vào miệng.

Ọe! Cà rốt có tiên lực sao vẫn khó ăn như của phàm giới vậy!

Nhưng vì tu vi của mình, cuối cùng y vẫn cắn răng ăn sạch đống cà rốt ấy, quá trình đó nhìn khá… tàn nhẫn.

Dù gì thì… Hoa Hoa sao có thể lừa mình chứ, y nghĩ.