"Được rồi... mọi chuyện đã qua rồi." Giọng hắn khàn khàn, xen lẫn cảm xúc khó đoán.
Nước mắt cuối cùng cũng trào ra khỏi mắt Thanh Hạ, làm ướt y phục mềm mại của tiên nhân.
Y nghĩ rằng kết cục như vậy là tốt nhất rồi, nếu Hoa Hoa là người đa tình thì càng thêm đau khổ. Hắn không để tâm, vậy càng tốt.
Bạch Đình cuối cùng cũng xoay người lại, dùng tay áo lau đi giọt nước nơi khóe mắt thiếu niên một cách chăm chú.
Khóe mắt thiếu niên ửng đỏ, đôi mắt ươn ướt, Bạch Đình lau nhanh rồi lập tức quay đi, ánh mắt trở nên u tối khó lường.
“Ta không phải cố ý không đi tìm ngươi, lúc ta tỉnh lại thì đã là rất lâu sau rồi.”
“Sau đó ta có đi tìm ngươi, nhưng ngươi đã không còn ở đó nữa.” Thanh Hạ nắm lấy hai tay Bạch Đình, nghiêm túc nói.
Y lại nói: “Ta cũng không phải cố ý bỏ rơi ngươi, chỉ là lúc đó ham chơi một chút, rồi... rồi có một đám người mặc đồ đen tới...”
“Được rồi, đừng nói nữa.” Đầu ngón tay Bạch Đình khẽ run, khó khăn cắt ngang lời y.
“Chỉ cần... sau này bình an là được.” Bạch Đình nói thêm, “Đừng rời xa ta nữa.”
“Được, ngươi cũng vậy, nhất định phải sống tốt!” Thanh Hạ hít mũi, cười với hắn một cái.
“Ừm.”
Thấy người tưởng chừng đã mất nay lại sống sờ sờ đứng trước mặt, Thanh Hạ không nhịn được nữa, nhào tới ôm lấy người kia, nghiêng mặt tựa vào ngực hắn.
Trong lòng dù ngổn ngang cảm xúc, nhưng nghe thấy tiếng hít thở và nhịp tim của hai người khiến y thấy an tâm hơn.
Mà y không hề biết, nơi y không nhìn thấy, có một ánh mắt nóng bỏng dán chặt lên người y, ánh mắt ấy, từ lâu đã khác xưa hoàn toàn.
Bạch Đình nhẹ nhàng đưa tay, từng chút từng chút vuốt ve sống lưng gầy guộc trong lòng mình.
---
Không biết đã qua bao lâu, Bạch Đình rời đi, để Thanh Hạ nghỉ ngơi trong căn phòng này.
Y cẩn thận bước vào, căn phòng mang phong cách ấm áp với sắc vàng dịu nhẹ, mọi ngóc ngách đều được dọn dẹp sạch sẽ tinh tươm.
Có một cánh cửa vòm dẫn ra một sân nhỏ, trong sân trồng đầy cây cỏ và hoa quý giá.
Nhưng điều khiến y ngạc nhiên nhất là trong đó lại có một con thỏ nhỏ!
Thanh Hạ lập tức phấn khởi, nhẹ nhàng bế con thỏ lên, khi thì vuốt ve, khi thì cho nó ăn linh thảo.
Thấy con thỏ bị y cho ăn no tới mức không buồn há miệng, Thanh Hạ chỉ đành bĩu môi, tha cho nó một lần.
Y bế thỏ quay lại phòng, ngồi xuống bên bàn viết, quyết định tìm một quyển sách để đọc.
Ban đầu y nghĩ ở đây chắc chỉ có công pháp hay sách ghi chép lịch sử, ai ngờ lại có hẳn một giá sách đầy truyện dân gian!
Thanh Hạ một lần nữa choáng váng, thật không thể tưởng tượng nổi cảnh Hoa Hoa cầm truyện đọc, đúng là quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
May mà y trấn định lại, nghĩ chắc đây không phải do Hoa Hoa mua đâu, chỉ là trong nhà có sẵn, cũng chẳng đọc đâu, dù sao nhà hắn rộng như vậy, có đủ loại sách cũng bình thường thôi.
Quả nhiên, khi y mở một quyển ra, giấy còn mượt mà, mới tinh như chưa từng ai lật qua.
Nhưng những quyển sách này lại đúng gu của y, Thanh Hạ nhếch môi cười hài lòng, thầm nghĩ thật đúng là duyên phận.
Một buổi chiều đẹp cứ thế trôi qua trong truyện.
Khi ánh hoàng hôn chiếu vào phòng qua cửa sổ, Thanh Hạ mới khép sách lại, vươn vai một cái thật thoải mái.
Nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ dần tối, Thanh Hạ cảm thấy hơi đói bụng, y đứng dậy, mở cửa lớn, lần theo cảm giác bước ra khỏi tiên cung.
Đi tới một cánh rừng, y nhìn thấy một suối linh khí khổng lồ, phía trên suối là một thác nước bạc đổ xuống, xung quanh thác là nhiều cây đào được linh mạch nuôi dưỡng.
Từng quả đào mọng nước lấp lánh treo trên cây, đong đưa theo gió thác, toả hương thơm quyến rũ người hái.
Rắc một tiếng.
Quả đào đang yên lành bị một đôi tay khéo léo hái xuống, giây tiếp theo, đã bị đưa vào miệng người đến.
Thanh Hạ ngồi trên cây, tựa lưng vào thân cây phía sau, ăn đào giòn ngọt mà mắt híp lại vì sung sướиɠ.
Y không ngờ đào ở tiên giới lại ngọt đến thế, khác xa mấy quả khô cằn ở gần nhà y!
Mỗi lần ăn một miếng đều cảm giác như có tiên khí nhẹ nhàng thấm vào linh trì trong đan điền, khiến người ta vừa ăn xong đã muốn ăn tiếp!
Chỉ trong chốc lát, Thanh Hạ đã giải quyết xong một quả, ném hạt xuống đất dưới gốc cây.
Ngay khi y định vươn “vuốt ác” lấy tiếp một quả khác thì một tiếng quát giận dữ vang lên.
"Thằng ăn trộm chết tiệt! Ngươi đang làm gì đó!"
Y lập tức quay đầu nhìn, thì ra là một ông lão còng lưng chống gậy, lúc này tức tới mức mặt đỏ bừng, râu rung bần bật, trợn mắt nhìn Thanh Hạ!
Thanh Hạ giật mình, vội vàng nhảy xuống khỏi cây, cung kính hành lễ với lão: “Xin chào tiên trưởng.”
"Ngươi là đệ tử từ đâu đến! Dám hái đào tiên ngàn năm mà tôn thượng trồng! Lại còn đúng ngày người trở về! Ta thấy ngươi là chán sống rồi!"
Ông lão giận đến mức gõ gậy xuống đất thình thịch.
Ai cũng thấy, quả đào này chẳng tầm thường gì, bởi đây là giống đào tiên hiếm có chỉ mọc ở Vân Bích Hải phương Đông, mười năm mới ra một quả, vị lại ngon ngọt tuyệt trần, khiến nhiều kẻ giàu có tranh nhau trả giá cao chỉ để nếm thử.
Trung Châu vốn không hợp để trồng loại đào này, nhưng tôn thượng lại đích thân mở ra linh mạch để trồng.
Người bình thường chỉ cần uống một ngụm nước linh mạch cũng có thể tăng tu vi, vậy mà nơi này dồi dào linh khí lại dùng để nuôi cây đào quanh năm, cuối cùng kỳ tích xảy ra — mỗi năm một quả.
Mà loại đào quý giá như vậy, giờ lại bị một thằng nhóc không hiểu chuyện ăn sạch, ông lão trông thấy suýt nữa ngất xỉu.
Thanh Hạ vội vã xin lỗi ông lão: “Xin lỗi! Ta thật sự không biết đây là đào của tôn thượng, ta tưởng là vô chủ, mong tiên trưởng tha lỗi cho ta!”
Ông lão hừ lạnh, không nể nang gì nói: “Tha ngươi thì có ích gì, lát nữa gặp tôn thượng thì ngươi cứ giữ lễ phép, cầu mong người nương tay, không thì thần tiên tới cũng không cứu nổi ngươi đâu!”
Thanh Hạ nghe nói tôn thượng lợi hại như vậy, không khỏi âm thầm kêu khổ.
Ông lão dường như có việc gấp, không muốn nói nhiều, nói: “Thay vì đợi tôn thượng phát hiện rồi giận dữ, chi bằng ngươi theo ta đến gặp người trước, xin lỗi đàng hoàng, may ra còn thoát được một kiếp.”
Thế là Thanh Hạ đành phải vội vã đi theo sau ông lão, nhưng càng đi y lại càng thấy lạ, sao lại quay về phía tiên cung?
Chẳng lẽ tôn thượng cũng tới nhà Hoa Hoa? Vậy rốt cuộc Hoa Hoa là thân phận gì?
Đi càng xa, cảm giác bất an trong lòng y càng rõ rệt, sắp tới cửa phòng mình thì ông lão đột nhiên rẽ hướng khác, đi về phía một chính điện, chưa tới mấy bước đã đứng trước cửa điện.
Ông lão vốn đi rất vội, nhưng tới nơi lại bước nhẹ hẳn, sợ làm kinh động tiên nhân bên trong.
Ông đứng trước cửa điện, nâng tay hành một đại lễ.
Ông vừa định thông báo, chợt nhớ bên cạnh còn có một đứa nhỏ, liền ra hiệu bằng mắt bảo y cũng mau quỳ xuống.
Thanh Hạ lập tức hiểu ý, bắt chước ông lão, cũng giơ tay lên.
Nhưng vừa định quỳ xuống, thì một giọng nói rất nhẹ truyền từ trong điện ra, trực tiếp vang lên trong đầu hai người: “Không cần hành lễ, vào đi.”
Bất ngờ nghe thấy giọng nói điềm tĩnh này, ông lão lập tức nín thở, tay siết chặt áo, cố tỏ ra bình tĩnh, đáp: “Vâng.”
Ông cũng ra hiệu cho Thanh Hạ không cần hành lễ nữa.
Còn Thanh Hạ vừa nghe giọng quen thuộc kia, liền hiểu. Tảng đá đè nặng trong lòng phút chốc hóa thành bướm bay mất, y có chút muốn bật cười.
Nhưng vẫn cố nén cảm xúc, theo ông lão vào trong điện.
Trong điện, đúng như dự đoán của Thanh Hạ, ngoài Bạch Đình ra không còn ai khác, y nảy ra trò đùa tinh quái trong đầu.
Ông lão đi đến giữa đại điện, cung kính nói với Bạch Đình đang ngồi ở trên: “Thuộc hạ Thái Huyền, bái kiến tôn thượng, chúc mừng tôn thượng xuất quan.”
Tiên nhân ngồi phía trên, trên bàn có một quyển sách, tay vẫn không ngừng viết.
Thanh Hạ hắng giọng, bước lên một bước, nói: “Đệ tử Thanh Hạ, bái kiến tôn thượng.”
Giọng nói trong trẻo vang lên, tay Bạch Đình khựng lại, hồi lâu mới ngẩng đầu lên, không rõ là đang đáp lời ai.
“Chuyện gì?”
Thái Huyền quân lập tức đáp: “Tôn thượng, việc hôm nay người đột nhiên xuất hiện ở Huyền Tông đã truyền khắp các tông môn trong tiên giới, các tông môn đều gửi lễ vật chúc mừng, đặc biệt sai người tới báo.”
Nói xong, ông biến ra một quyển sổ bìa vàng, trên đó ghi đầy các loại trân bảo hiếm có, đầu mỗi mục còn ghi tên các tông môn.
Thái Huyền quân bắt đầu đọc từng món một: “Tử Vân Các, một đôi tụ linh ngọc, ba viên dạ minh châu… ”
Vừa nghe, Thanh Hạ vừa choáng váng trong lòng, tuy không biết mấy món này là gì, nhưng chỉ nghe tên thôi cũng thấy giá trị không nhỏ!
Mà còn nhiều như thế, chắc không chứa nổi trong một căn phòng quá!
Hơn nữa, y chưa bao giờ được biết người kia lại là tôn thượng lợi hại như vậy, y cứ ngỡ họ là huynh đệ hoạn nạn, từng đưa đủ thứ lặt vặt nhặt được ra trước mặt đối phương, giờ nghĩ lại, chắc người ta từng cười thầm y mà y chẳng hay biết!
Chỉ nghĩ đến mấy chuyện mình từng làm, mặt Thanh Hạ đã đỏ dần lên, tay gần như bứt rách vạt áo.
Trời ơi, nỗi nhục này chỉ mình y hiểu rõ!
Chờ Thái Huyền quân đọc xong, ông đặt quyển sổ lên bàn trước mặt Bạch Đình, nói: “Tôn thượng, các lễ vật này đã được gửi đến.”
“Ừm.”
Thái Huyền quân lại bàn với Bạch Đình một số đại sự gần đây.
Cuối cùng, sau khi báo cáo xong, ông nhớ tới đứa nhỏ bên cạnh, liền nói: “Thuộc hạ còn có một việc nhỏ muốn bẩm báo với tôn thượng.”
Nói xong ông quay sang nhìn Thanh Hạ: “Ngươi mau nói cho tôn thượng biết ngươi đã làm chuyện gì đi.”