Tiên Tôn Vì Ta Nhập Hồng Trần

Chương 3

Trong khi đó, tất cả mọi người trong đại điện, thậm chí là tất cả người trong Huyền Tông, đều cảm nhận được một luồng áp lực khổng lồ ập tới!

Mọi người đều lộ ra vẻ kinh hoảng, các trưởng lão có tu vi cao thì còn cố gắng gượng đứng vững, không để mình khuỵu xuống.

Còn các đệ tử có tu vi thấp, ngay khi luồng áp lực tràn đến thì lập tức không chống đỡ nổi, ngã sụp xuống đất, có người thậm chí còn trào máu nơi khóe miệng!

Bên trong đại điện ngày càng tối tăm, trong lòng tất cả mọi người đều có một linh cảm mãnh liệt, dường như sắp có một thứ vô cùng đáng sợ giáng xuống!

Ngay cả Thanh Hạ cũng cảm nhận được luồng uy áp kinh khủng ấy, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc cực kỳ ngắn ngủi, cảm giác cận kề cái chết ấy liền tan biến không dấu vết.

Y hoảng loạn nhìn biến cố đột ngột trước mắt, lòng bàn tay đẫm mồ hôi vì căng thẳng.

Chẳng bao lâu sau, trước mắt dần trở nên mơ hồ, dường như có một bóng người trắng toát xuất hiện ở phía xa, kèm theo đó là nhiệt độ đột ngột giảm mạnh.

Rõ ràng đang giữa mùa hè, thế mà trong đại điện lại lạnh như đang ở trên băng sơn.

Thanh Hạ chỉ mặc một chiếc áo mỏng, lạnh đến run rẩy, y cúi đầu ôm chặt lấy hai tay, cố gắng co người lại, tự tạo chút hơi ấm cho bản thân.

Tạch... tạch... tạch...

Trong điện yên ắng đến lạ, chỉ còn lại tiếng bước chân chầm chậm vang lên. Có người cố gắng ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy một nam nhân mặc áo trắng.

Tóc đen xõa tung, thần sắc bình thản, rõ ràng là đôi mắt xám nhạt, nhưng lại như có sức xuyên thấu cực mạnh, có thể nhìn thấu nội tâm người khác.

Dù người đó toàn thân mặc đồ trắng hơn tuyết, nhưng không một ai nghĩ đây là một tiên nhân từ bi cứu độ chúng sinh, ngược lại, ai nấy đều đồng loạt cho rằng đây là một Tu La mang mặt Phật.

Tiếng bước chân vang vọng trong đại điện, như thể đang hướng về phía Thanh Hạ, theo từng nhịp tiến lại gần, y dường như còn ngửi thấy một mùi hương lạnh lẽo đặc biệt.

Điều đó khiến y đột ngột nín thở, lại không nhịn được mà muốn hít sâu hơn, một suy đoán hoang đường tràn lên trong đầu y.

Tim y đập nhanh hơn, vì mùi hương này đã bị chôn sâu trong ký ức quá lâu, đến mức y không dám tin vào bản thân.

Khi tiếng bước chân dừng lại, trong tầm mắt y xuất hiện vạt áo trắng muốt. Lúc này, hương thơm lạnh lẽo ấy bao phủ toàn thân y.

Thanh Hạ phải nheo mắt lại, từ từ ngẩng đầu lên, cho đến khi gương mặt người đó hiện ra trước mắt y.

Từ từ, đôi tay đang ôm chặt lấy cơ thể của y cũng buông lỏng ra.

Cả hai không nói lời nào, dường như thời gian cũng ngừng trôi.

Rất lâu sau, một giọt nước mắt nóng hổi lăn dài xuống má Thanh Hạ.

Vị tiên nhân đối diện khẽ động đậy cơ thể, bàn tay buông thõng bên hông khẽ run rẩy, dường như lúng túng.

Nhưng cuối cùng, vẫn không cưỡng lại được mong muốn trong lòng, nhẹ nhàng vươn tay chạm vào khóe mắt ướŧ áŧ của đối phương, giọng khàn khàn: “Đừng khóc.”

Thanh Hạ nghẹn ngào, mang theo giọng mũi dày đặc, khẽ gọi: “... Hoa.”

---

Luồng uy áp kéo dài từ đầu đến giờ cũng tan biến theo bước chân hai người rời đi, lúc này mọi người mới cảm thấy máu trong người dần lưu thông, cảm giác sống sót sau tai kiếp dâng lên trong lòng.

Các trưởng lão vội vàng điều chỉnh nội lực, nhưng trong số đó có một người lại vô cùng khác thường – chính là chưởng môn của Huyền Tông. Lúc này, ông ta đã cứng đờ tại chỗ.

Một lúc lâu sau, ông ta mấp máy môi, khó khăn mở miệng: “... Các ngươi, có ai nhìn rõ người đó là ai không?”

Vừa nghe ông nói, liền có người tức giận tiếp lời: “Sao lại không nhìn rõ, không biết tông môn ta đắc tội với vị đại năng nào, vô cớ quấy rối lễ bái sư, còn mang đi một đệ tử!”

“Ta thấy hai người họ có vẻ quen biết từ trước.” Có người nói.

Người khác lại nói: “Vừa nãy ta thử dò xét tu vi của hắn, nhưng kỳ lạ là hoàn toàn không dò ra được gì. Tu vi của người đó chắc chắn còn cao hơn chúng ta rất nhiều. Trong tiên giới, những người có tu vi cao như vậy cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng người vừa rồi, ta lại hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.”

“Nếu vậy thì là một cao nhân ẩn thế rồi? Nhưng luồng uy áp vừa rồi e là còn vượt qua cả Hóa Thần kỳ, người như thế mà không có một chút tin tức nào, thế thì thật đáng nghi.”

“Huống hồ hắn vì một đứa trẻ tư chất tầm thường mà ra tay lớn như vậy, thậm chí không tiếc lộ diện.”

“Ta thấy, người đó chỉ đưa đi một đứa chưa chính thức bái sư, chứng tỏ không có ác ý với Huyền Tông ta, chuyện này chi bằng cứ bỏ qua đi, nếu cố điều tra, e rằng chúng ta cũng chẳng phải đối thủ của hắn.”

“Chưởng môn, người thấy sao?”

Lúc này, mọi ánh mắt mới đồng loạt đổ dồn về phía chưởng môn đang im lặng.

Sắc mặt ông ta khác hẳn mọi người, trắng bệch không chút máu. Ông mấp máy đôi môi tái nhợt, yếu ớt thốt ra vài từ: “Các ngươi... có thấy hắn giống vị Tôn Thượng kia không?”

Hai chữ “Tôn Thượng” vừa ra, xung quanh lập tức lặng ngắt như tờ.

Rất lâu sau, mới có một giọng run run vang lên: “... Tôn, Tôn Thượng nào, không, không thể nào đâu.”

“Có thể được gọi là Tôn Thượng, còn ai nữa?” Chưởng môn ngồi bệt xuống đất, ngửa đầu nhắm mắt lại.

Được gọi là Tôn Thượng, chỉ có một người đó thôi — người từng một mình tắm máu Ma giới, vị tiên nhân còn giống ma hơn cả ma – Bạch Đình.

Mọi người đều không hẹn mà cùng nghĩ trong lòng.

“Nhưng sao hắn lại xuất hiện… rõ ràng đã bế quan mấy ngàn năm rồi… mà đứa đệ tử kia, tại sao Tôn Thượng lại đưa y đi…”

Chưởng môn thở dài: “Không ai đoán được suy nghĩ của người đó, Tôn Thượng đã xuất quan, những người khác chỉ cần nhớ kỹ — tránh va chạm là may rồi.”

Những đám mây trên trời ấm áp, nhẹ nhàng lướt qua má của Thanh Hạ, khiến y cảm thấy hơi nhột, không nhịn được mà mím môi, rồi nhẹ nhàng nghiêng người dựa vào bóng lưng phía trước.

Y cẩn thận kéo lấy vạt áo của người kia, cảm giác trơn mượt nơi đầu ngón tay khiến y thầm kinh ngạc, nghĩ đến bộ đồ rách nát trên người mình, y đỏ mặt, vội vàng dịch khuỷu tay đang chạm vào ra vài phân, sợ làm hỏng áo bào của tiên nhân.

Bạch Đình dùng pháp thuật đưa hai người bay trên mây, phi hành ổn định, tốc độ cũng rất chậm, không khiến người đứng trên đó cảm thấy khó chịu chút nào.

Cả hai đều không nói gì, một người vốn ít lời, một người thì nghĩ quá nhiều, không biết nên mở lời từ đâu.

Ngay cái nhìn đầu tiên thấy Bạch Đình, Thanh Hạ đã nhận ra hắn, niềm vui sướиɠ và may mắn tràn ngập trong đầu.

Y từng nghĩ rằng, hắn đã chết rồi.

Vạn năm trước, khi Thanh Hạ đang độ kiếp ở phàm trần, chính người này đã cứu y.

Nhưng về sau, người bỏ đi không lời từ biệt lại chính là y, vì y chết sớm, độ kiếp thất bại.

Khi đó, nơi y sống bị ma tộc tràn vào, cả thôn bị tàn sát.

Sau này, khi hồn phách vừa có chút ý thức, y lập tức đi tìm hắn, tiếc là lúc đó trên núi đã không còn bóng dáng của hắn nữa.

Y tưởng hắn chết rồi, nhưng may thay...

Thanh Hạ không kìm được, ngẩng đầu nhìn nghiêng khuôn mặt của Bạch Đình, vẻ mặt hắn vẫn điềm đạm như xưa, dường như chẳng có gì có thể khiến hắn động tâm, nhưng chính khuôn mặt quen thuộc ấy lại khiến cõi lòng Thanh Hạ dâng trào một dòng ấm áp.

Y bất giác siết chặt lấy vạt áo trong tay hơn nữa.

Một lúc sau, ánh mắt Thanh Hạ bị cảnh sắc phía trước thu hút, y ló đầu ra sau lưng Bạch Đình nhìn.

Chỉ thấy mây mù tản ra, một tòa tiên cung mờ mờ hiện ra.

Tiên cung tọa lạc trên một ngọn núi tràn đầy linh khí, xung quanh là cây cối xanh tươi rậm rạp, dưới núi sâu không thấy đáy, bị biển mây dày đặc bao phủ. Cả ngọn núi được ánh sáng vàng nhạt từ chân trời phủ lên, hư hư thực thực, khiến người ta nhìn mà tâm sinh vui vẻ.

Thanh Hạ chưa từng thấy cảnh đẹp như vậy bao giờ, quả thật giống như nơi trong mơ của y.

Y chậc chậc mấy tiếng, kéo nhẹ vạt áo của Bạch Đình, hỏi: “Hoa Hoa, đây là đâu vậy?”

Bạch Đình cúi mắt nhìn y, đưa tay kéo cơ thể Thanh Hạ đang nghiêng ra ngoài đám mây vào trong, đáp hờ hững: “Một nơi ở thôi.”

“Hửm? Đây là nhà của ngươi sao?”

“Ừ.” Bạch Đình đáp.

Thanh Hạ ngạc nhiên không thôi, không ngờ nhà của Hoa Hoa lại vừa tráng lệ vừa xinh đẹp đến thế.

Chưa kịp nghĩ thêm gì, hai người đã bay đến trước tiên cung.

Mây tan đi, chân cuối cùng cũng chạm đất, Thanh Hạ vui vẻ dậm chân hai cái trên nền đất. Y đi theo tiên nhân bước vào trong cung điện.

Thanh Hạ giống như một tiểu yêu lần đầu hạ sơn, đi theo người phía trước vừa đi vừa nhìn quanh, ánh mắt ngập tràn sự mới mẻ. Y thậm chí còn thấy một bầy thỏ con! Y vẫn luôn muốn nuôi thỏ, không ngờ Hoa Hoa cũng thích!

Họ đi dọc hành lang thật dài, mãi đến khi đến căn phòng cuối cùng, người kia mới dừng lại.

Lúc này Thanh Hạ mới nhận ra sự yên tĩnh, đối phương cũng không nói gì, khiến y bất chợt cảm thấy bất an.

Y chần chừ một chút rồi chủ động lên tiếng: “Hoa Hoa?”

“Ừ.” Người kia đáp rất nhanh.

Y biết tính cách của Bạch Đình vốn vậy, rất ít nói.

Hồi trước khi sống cùng nhau, thường là y thao thao bất tuyệt một hồi, rồi người kia chỉ đáp lại một tiếng “ừ” hay “được”, đại loại vậy.

Thật ra y cũng không phải người nói nhiều, nhưng trước mặt người này, dù có là người trầm lặng nhất cũng sẽ thành hoạt bát.

Nhưng y cũng không thấy phiền, chỉ cần được ở bên hắn, tâm tình luôn thấy yên ổn, dù là nói chuyện, hay chỉ đơn giản là lặng lẽ ngồi chơi một mình.

Nhưng lúc này, Thanh Hạ cũng không đoán được chữ “ừ” kia ẩn chứa điều gì.

Nghĩ đến ngày mình chết, trong lòng y vẫn luôn mang cảm giác áy náy.

Y biết hai người chỉ là một đôi lữ khách tình cờ gặp gỡ, có lẽ trong mắt đối phương, y chẳng khác gì một gốc cây bên đường, chẳng đáng để bận tâm.

Nhưng y lại luôn cảm thấy, như vậy là không đúng, không thể bỏ mặc Hoa Hoa một mình rồi rời đi như vậy được.

Hốc mắt Thanh Hạ lại bắt đầu nóng lên, y tiến lên trước một bước, đưa tay ôm lấy eo người kia, đầu tựa vào tấm lưng vững chãi của hắn.

Bạch Đình cảm nhận được cơ thể nhỏ nhắn ấm áp dán vào sau lưng mình, lập tức cứng đờ, đứng đó không tự nhiên.

“Xin lỗi.” Thanh Hạ cuối cùng cũng nói ra hai chữ mà y đã muốn nói từ rất lâu.

Yết hầu Bạch Đình chuyển động, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay cho thấy hắn đang không bình tĩnh.

Nhưng cuối cùng, hắn vẫn đưa tay lên, nhẹ nhàng vỗ về cánh tay đang ôm lấy eo mình.