Chương 10
Trước khi rời khỏi nơi đã ở nửa năm, Gerald lấy bức ảnh Paul, Natalie cùng Jean chụp chung ra từ trong túi, chằm chằm nhìn chàng trai thanh nhã chính giữa một hồi lâu rồi xé bỏ phần Paul cùng Natalie, ném vào trong bếp lò đốt cháy, phần còn lại thì bỏ lại vào túi.Vỗ vỗ miệng túi, sau này lúc tương tư phải dựa vào cái này giải quyết.
Mới vừa đi ra cửa, một thanh niên xấp xỉ tuổi y lưng đeo ba lô, trên tay còn xách hai túi hành lý đi đến, thoạt nhìn lại không giống khách ba lô, cậu ta vừa thấy Gerald, lập tức chào hỏi.
"Tôi nhận được thông báo nói có thể chuyển về, vì ngài Gerald đã gϊếŧ Vampire."
Gerald cười, nhìn thanh niên này, mặt mũ tám phần tương tự Paul Silver, lại có cảm giác hơi đố kỵ.
Nếu người tóc bạc lúc trước đến biệt thự trú mưa, nhìn thấy Erwin Silver đích thực này, có thể lại rơi vào lưới tình một lần nữa hay không?
"Đúng vậy!" Y lễ độ trả lời. "Người khiến cậu lo lắng quả thật chính là Jean Telsen bảy mươi năm trước, tôi đã giải trừ nguy hại hắn có thể mang đến cho dòng họ Silver, cậu có thể yên tâm."
Erwin đặt túi xách xuống, như trút được gánh nặng.
"Người có ngoại hình giống nhau nhiều không kể xiết, nhưng tôi vừa thấy hắn liền cảm thấy bất thường... Đúng vậy, thật sự rất đẹp, lại hoàn mỹ ma mị, khiến người ta sởn cả gai ốc, giống như người trong hình kia..."
Gerald vỗ vỗ vai Erwin, người nhà Silver không có duyên phận với bông hồng vô đối đó, chỉ có y có thể hái xuống bông hoa kia. Tuy quá trình làm người kia đau đớn, nhưng không còn cách khác, ong bướm như hổ rình mồi quá nhiều, y phải nhanh tay mới thắng.
"Như vậy, biệt thự này trả lại chính chủ." Một xâu chìa khóa đưa qua. "Nguyện Chúa ban phúc lành cho cậu!"
"Cám ơn." Tiếp nhận chìa khóa, Erwin nghĩ tới gì đó, lại hỏi. "Vậy bức ảnh ông bà cố tôi chụp chung với Jean, có thể trả lại không? Tôi đã bàn bạc với nhà xuất bản Luân Đôn, muốn viết ra câu chuyện này, nếu có hình làm bằng chứng, sẽ nhấn mạnh được chủ đề..."
"Thật đáng tiếc, trong lúc tôi cùng Vampire giao đấu, bức ảnh kia đã bị đốt hủy." Gerald gật đầu. "Tạm biệt, tôi phải gấp rút trở về Thần ngự Kỵ sĩ đoàn báo cáo."
Erwin nhìn cỗ xe ngựa nhỏ đậu bên ngoài, là mượn từ nhà nông dân gần đó để chở hành lý sao? Trên thùng xe gỗ có đặt một cái hòm dài, khuấy động trí tưởng tượng của Erwin, sắc mặt cậu ta lập tức thay đổi.
"Đó là... Vampire?"
"... Yên tâm, Jean Telsen đã tan thành tro bụi, không còn tồn tại trên thế giới này nữa."
Bối rối cười một cái, Erwin nói. "Cũng đúng, tôi quá căng thẳng rồi, dù sao anh cũng là người trong nghề."
Gerald ra khỏi biệt thự, tiếng vó ngựa lộc cộc, đi qua con đường làng quen thuộc, hướng tới hồ Tinh Linh, dừng lại trước biệt thự bên hồ. Y nhảy xuống xe ngựa, nhìn ra hòn đảo xanh lục trong hồ, rất đẹp, rất thích hợp.
Mặt hồ rào một tiếng vang dội, giống như có cá lớn vừa nhảy khỏi mặt nước, mặt sóng nhốn nháo không ngừng, con ngựa ngoan hiền bởi vậy mà sợ hãi, ngước lên trời hí vang.
Gerald vỗ vỗ cổ ngựa trấn an, từ trên thùng xe lấy ra một vật dài bọc vải nhung mịn, sau khi bỏ vải nhung, bất ngờ xuất hiện một thanh trường kiếm kim loại chạm trổ thủ công, y thuận tay vắt bên hông, tiếp theo kéo cái hòm dài kia xuống.
Cái hòm kia khá nặng, y lại có thể dễ dàng vác lên, khẽ đặt bên hồ, động tác nhẹ nhàng cực độ, phảng phất như bên trong cất giấu báu vật quý giá mong manh, vô ý một chút sẽ vỡ vụn.
"Tự mình trở về đi, ngựa ngoan." Dặn dò con thú vẫn chưa hết kinh hồn kia.
Con ngựa dường như hiểu được lời y, hí nhẹ một tiếng rồi kéo xe ngựa chậm rãi đi về phía rừng rậm. Gerald chờ tới khi không trông thấy bóng ngựa nữa, mới quay đầu lại lạnh lùng nhìn mặt hồ, chính là nơi phát ra tiếng vang ban nãy.
"Xuất hiện đi, Peg Powler, tôi muốn gặp bà."
Một cục tảo xanh ướt nước nhô ra, là đầu của Peg Powler, hai con mắt xám đυ.c thật to chuyển động bất an.
"Tại sao lại nhận ra? Mi không phải người thường ——"
"Thần ngự Kỵ sĩ, Gerald."
Peg Powler nghe thấy, trời ạ, đó còn không phải kẻ địch của ma quỷ và ác tinh linh hay sao? Mụ lập tức muốn trốn vào nước, lại bị gọi lại.
"Chờ một chút, tôi không muốn bắt bà, chỉ muốn lập một khế ước với bà."
Mắt Peg Powler sáng lên. Lập khế ước với mụ chính là cần trả giá bằng tinh khí bản thân, mỗi kỵ sĩ của Thần ngự Kỵ sĩ đoàn đều được huấn luyện rất nghiêm khắc, tinh khí trong cơ thể sung mãn dồi dào, chỉ cần có thể ăn được một chút, ít nhất có thể giúp yêu tinh đói bụng đã lâu no được chừng mấy năm.
Liếʍ liếʍ môi, vẻ mặt tham lam hỏi. "Lập loại khế ước nào?"
"Tôi chôn cất tình yêu tối cao trên hòn đảo kia. Peg Powler, bà phải thay tôi bảo vệ anh ta, không cho phép bất cứ ai xâm nhập, bất kể là bên ánh sáng hay bên bóng tối, ai hỏi hành tung của anh ta cũng phải thề giữ kín như bưng."
Điều kiện này cũng không nghiêm ngặt, vì rất ít người đến bờ hồ Tinh Linh, mà đối với vấn đề khách thăm hỏi, Peg Powler cũng không có nghĩa vụ phải trả lời.
"Có thể, nhưng ta muốn một cánh tay của mi."
"Tay trái." Không chút do dự đưa tay trái vào mặt nước.
Peg Powler hân hoan nhảy nhót như chó đói gặp xương, ào ào bơi tới, tóc hải tảo xanh lục như có sinh mệnh, ào ào quấn lên cánh tay khỏe mạnh của thanh niên, quấn thật chặt, không khác gì mãng xà bắt được con mồi rồi xiết cho tới chết.
Gerald cảm thấy sức mạnh tay trái đang từ từ xói mòn. Dưới sự cho phép của y, nguồn tồn trữ, sức lực có thể dời non lấp biển, theo tóc nhỏ giọt chảy vào trong cơ thể tinh linh.
Tinh linh càng hút càng vui sướиɠ, đây là hương vị thuộc về Chúa ——
Cau mày, Gerald lẳng lặng cho ăn, sau khi đã đủ, y rút mạnh tay về, hành động này làm tinh linh tóc xanh lục kêu la lộn xộn.
"Đủ rồi, Peg Powler, đã nói chỉ một cánh tay!" Gerald hung ác quát.
"Xin lỗi mà... Ăn quá ngon, nhịn không được nên..." Nói, lại chóp chép lưỡi, vẻ mặt thòm thèm chưa dứt.
Gerald thử vung vung tay trái, mỏi nhừ vô lực, cứ như người thường. Đối với Thần ngự Kỵ sĩ mà nói, cánh tay này xem như bỏ. Nhìn hòm dài, y nghĩ: đáng giá.
Trở lại bên cạnh hòm, kéo nắp đậy ra, cúi người bế người đẹp tóc bạc đang ngủ ra. Mỹ nhân có da thịt tái nhợt, thân thể cứng ngắc và một dung mạo tử vong.
Peg Powler nhận ra hắn. "Ấy chà, không phải con trai nhà Telsen sao? Mi gϊếŧ nó!"
"Không liên quan đến bà, đừng hỏi nhiều, chỉ cần nhớ khế ước lập cùng tôi là được." Sốt ruột nhìn nước hồ, lại nói. "Mở đường cho tôi, tôi không nỡ để thân thể cùng tóc anh ta bị ướt."
Peg Powler cũng không dám không theo, thổi một hơi về phía mặt hồ. Thân là tinh linh nước, mụ có thể tùy ý thay đổi kết cấu nước, chỉ trong chốc lát, một con đường băng thẳng tắp bề rộng một người đi được hình thành, dẫn thẳng đến hòn đảo chính giữa hồ.
Gerald hai tay bế người đi xuống đường băng, lúc y bước đi, sợi tóc như ánh trăng của Vampire lắc lư theo bước chân, lóe sáng như thứ mà bảy mươi năm trước tinh linh ăn thịt người từng có được.
Nhờ công của con Peg Powler đáng sợ kia nên hòn đảo này mấy trăm năm nay cũng không có người bước vào, cỏ xanh mọc êm như nệm, thỉnh thoảng chen vào mấy khóm cây, chim hót trùng bay, lộ vẻ tràn trề sức sống.
Nói với người nhắm chặt hai mắt trong ngực. "Nơi này rất thích hợp để an nghỉ phải không?"
Cũng không mong đợi người tóc bạc hồi tỉnh đáp lại, y tìm một vị trí bằng phẳng giữa đảo, đặt người lên thảm cỏ nhung màu lục, sửa sang lại y phục cùng tóc bạc cho hắn, giúp để hai tay úp ở trước ngực, khiến người này nhìn giống như một vị hoàng tử tao nhã trầm ngủ trên đất mộng, là người đẹp mộng mơ đan dệt chiêm bao.
Quỳ một gối xuống bên cạnh người đẹp ngủ say, như kỵ sĩ cổ xưa thề nguyện trung thành với hoàng hậu của mình.
"... Ngày mai chỉ là cảnh mộng của hôm nay, em ngủ say tựa hạt giống bên dưới tuyết đọng... Xin nhất định phải mơ thấy mùa xuân, dù tôi không thể khẳng định với em, mùa xuân này khi nào sẽ đến."
Cúi người, hôn nhẹ lên đôi môi yếu ớt của người đẹp mộng mơ.
"Tiếp theo..."
Chia tay vạn phần luyến tiếc, nụ hôn tiếp theo, lần gặp tiếp theo sẽ ở khi nào? Gerald thật sự không biết được.
Từ trong túi lấy ra một phong thư ngắn, đè dưới tay Myron.
"Hoa hồng, dù gọi bằng bất kỳ tên gì, vẫn sẽ cùng một mùi hương ngào ngạt, xin nhớ." Y lại dặn dò, lo lắng bịn rịn như khi con cái sắp rời xa cha mẹ. "Ngàn vạn lần phải để lời tôi ở trong lòng."
Cởi vòng cổ thánh giá luôn mang trên người Myron xuống, dù biết lấy thứ này đi sẽ khiến người tóc bạc oán giận, nhưng không thể không lấy đi, đây là vật chứng trình lên Kỵ sĩ đoàn, chứng minh Vampire đã chết.
Lại ngẩn ngơ ngắm nhìn dung nhan mỹ lệ một hồi lâu, cho đến khi mắt mình cũng ướŧ áŧ, mới muôn vàn bất nguyện đứng dậy, rút trường kiếm bên thắt lưng ra, lấy ngón trỏ tay phải rạch nhẹ lên mũi kiếm, làm kiếm nhiễm máu pháp thuật của y, sau đó lấy kiếm làm bút, nhẹ vẽ vòng quanh người Myron.
Lấy tràng hạt hoa hồng mới làm xong ra, rắc từng viên vào rãnh đường tròn như gieo hạt giống, sau đó đọc thần chú cổ xưa truyền lại, đó là thần chú của ngoại đạo mà giáo hội cấm sử dụng.
Đất mẹ, ta chờ lúc này gặp gỡ, để chữa cho con cháu của ngươi.
Tất cả dòng dõi đá sỏi, cây cối, loài bốn chân, hai chân, bò sát.
Khoác vảy, lông mao cùng lông vũ.
Đều đến thay ta coi sóc người ngủ trên đất bùn ẩm thấp ——
Trong lúc đọc bùa, tràng hạt hoa hồng bắt đầu rung động, trong tâm hạt phảng phất như có vật gì đó đang bắt chước gà con cố gắng phá vỏ ra từ trong trứng.
Ta đem tường gai, rào cấm cổ xưa mạnh nhất, tận lực che mưa chắn gió.
Đừng để sương đêm thấm ướt tóc hắn, đừng cho sâu chuột cắn rách áo quần.
Đừng làm gió gầm quấy nhiễu đến hắn.
Đừng mặc tuyết đông phủ lấp thân người.
Mầm chồi xanh lục chọc thủng tràng hạt nẩy lên, mang sức sống dẻo dai kiên cường, chỉ trong chốc lát, chồi đã to chắc thành cành uốn lượn, hướng xuống cắm rễ vào bùn đất, hướng lên quấn cuộn lung tung, che phủ Myron trong lưới dây leo kín không kẽ hở.
"Quả nhiên, quan tài hoa hồng vẫn thích hợp với em nhất." Hạ một lời kết thúc như vậy, Thần ngự Kỵ sĩ Gerald chấp kiếm, lại bước lên con đường băng tạm thời chưa tan, cũng không quay đầu lại.
Chuyện đã đến nước này, tuyệt đối không thể quay đầu lại.
Một tuần sau, một thanh niên trẻ tuổi đi đến bờ hồ Tinh Linh, thanh niên ấy trông giống Myron Telsen ở đây trước kia, chẳng những có vẻ đẹp tuyệt trần kinh động, mái tóc bạc cũng sáng bóng như tơ lụa, chỗ bất đồng duy nhất là con ngươi Myron có màu xanh lam như trời biển, mắt y thì lại xanh lục nhạt như đầm hồ thâm trầm.
Lòng vòng mấy vòng trước sau biệt thự, cũng không thấy có bóng người, ưu sầu bởi vậy lại leo lên đôi mày y.
Không nói hai lời đến bên hồ, hô to. "Peg Powler!"
Sau khi gọi mấy tiếng, yêu tinh ăn thịt người mới từ từ bò lên từ đáy hồ.
"Không phải người gia tộc Telsen sao? À, ta nhớ cậu gọi là Kelly... Chuyện gì?"
"Bà ngày đêm đều ở trong hồ, hẳn là biết em trai ta ở đâu." Rất lo lắng. "Nói cho ta biết mọi thứ bà biết!"
"Biết à, hắn đói khát quá mức, sau khi ăn no đại tiệc linh mục, bị Thần ngự Kỵ sĩ gϊếŧ." Peg Powler cố ý hỏi. "Gia tộc Telsen không thu được tin tức?"
Kelly thật ra có nghe thấy việc này, nếu không cũng sẽ không vội vã chạy tới đây, y không tin Myron lại dễ dàng hút máu con người.
Thể chất em trai y không giống với huyết tộc, nhu cầu về máu rất thấp, bình thường hút một chút tinh hoa hoa hồng là đủ rồi. Huống chi, huyết tộc vì sợ bị kỵ sĩ bắt, sớm đã học cách nuôi dưỡng nhân loại sạch sẽ tự nguyện hiến máu, kể từ đó, đã không phạm tội gϊếŧ người đích thực, cũng có thể bảo đảm nguồn lương thực.
Nếu Myron thật sự làm chuyện đó, cũng tuyệt đối là vô cùng bất đắc dĩ, giống như chuyện bảy mươi năm trước.
"Chẳng lẽ lần này... Thật sự chết?" Y hỏi, đáy lòng đau xót.
Y yêu quý đứa em này, luôn luôn tiếc thương vì nó mong manh nhạy cảm, nhưng vì phải tìm kiếm cha, nên không có thời gian chăm sóc nó, lại cho rằng sau khi trải qua bài học kinh nghiệm trước kia, nó sẽ hiểu được, càng cẩn thận bảo vệ bản thân hơn, không ngờ vẫn...
Nắm tay lại, căm hận tuôn ra dữ dội.
"Không sao, không sao, ta sớm muộn gì cũng sẽ cứu cha ra. Chỉ cần cha lấy lại được tự do, ta sẽ thỉnh cầu cha gϊếŧ chết kỵ sĩ tên là Gerald kia, lấy máu hắn cúng tế..."
Peg Powler lắc đầu, yêu hận tình thù của những người này chung quy quá rối rắm và nhàm chán.
Kelly còn muốn hỏi một việc, một chiếc xe cảnh sát lại chạy đến ven hồ, ác tinh linh lập tức trốn vào trong nước.
Người lái xe hình như rất hoảng loạn, thô lỗ tùy tiện đậu ngay trước nhà, rồi xuống xe gọi người.
"Cuối cùng cũng tìm thấy anh, Myron..." Chờ thấy rõ diện mạo đối phương, bỗng nhiên kinh ngạc. "Không phải Myron? Anh..."
Tuy người này không phải Myron, nhưng vẫn làm cảnh sát trợn mắt há hốc mồm, cứ tưởng rằng trên thế giới này sẽ không tìm được ai khác xinh đẹp như Myron Telsen, lại không nghĩ rằng mình sẽ gặp phải một người như vậy. Căn cứ theo màu tóc cùng ngoại hình, Dick biết người này chắc chắn là thân nhân huyết thống rất gần với Myron.
Kelly trừng mắt liếc xéo Dick, sao ngay cả cảnh sát cũng đến?
"Xin chào, tôi là Dick. Là thế này, không lâu trước thị trấn xảy ra vài vụ án mạng, Myron lại lạ lùng mất tích sau khi án mạng cuối cùng xảy ra, nhưng tôi không liên lạc được với người nhà ở Luân Đôn của anh ấy..." Rất khiêm nhường hỏi. "Có chút điểm đáng ngờ phải tìm Myron làm rõ, xin hỏi anh có biết Myron ở đâu không?"
"Nếu tôi biết tung tích nó, cũng sẽ không tới nơi này tìm." Lạnh lùng hỏi. "Đúng rồi, tôi nhớ nó bị một người tên là Erwin Silver làm phiền, cậu biết người này sống ở đâu không?"
"Nói đến chuyện này..." Dick khó xử đáp, "Xin lỗi, vì được cấp trên căn dặn, tư liệu về Erwin Silver tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài, mà tôi cũng không hiểu cho lắm... Xin lỗi."
Dick thật sự rất khó xử, hóa ra Erwin kia lại không phải Erwin thật, mà là điều tra viên mà một giáo hội nào đó ở Luân Đôn phái xuống, sau khi linh mục bị gϊếŧ, cũng mất tích cùng Myron. Hiện giờ Erwin thật sự trở về, chỉ nói Myron kia thật sự là Vampire, bị kỵ sĩ chính nghĩa tiêu diệt.
Nghĩ đến đây cũng thật là kỳ quái, phương hướng điều tra của cảnh sát vốn chuyển đến linh mục, kết quả linh mục cũng bị hút sạch máu mà lạ lùng tử vong; đang hoài nghi có kẻ tình nghi khác, lại phát hiện một đường hầm nối thẳng đến nghĩa trang trong phòng sách linh mục, ở trong đó tìm thấy thi thể khách ba lô kia.
Có thể là hung thủ vẫn chưa kịp xử lý thi thể này, để lại vân tay và DNA trên đó, chờ tới lúc vật chứng cũng chỉ rõ kẻ gϊếŧ người, lại quả thật là linh mục. Việc này làm vụ án lại càng khó hiểu, nếu linh mục là hung thủ gϊếŧ mấy khách ba lô trước đó, như vậy người gϊếŧ gã là ai?
Tóm lại, vụ án này làm cảnh sát thị trấn điên đầu suy nghĩ.
Kelly thấy Dick vẻ mặt kỳ quái, cũng mặc kệ, biết dù có thể lấy được tin tức trên người tên cảnh sát nho nhỏ này, thì cũng không giúp ích được gì nhiều, xoay người muốn rời khỏi, lại bị Dick cuống quít giữ lại.
"Chờ một chút, tôi để số điện thoại cho anh." Luống cuống tay chân lấy danh thϊếp ra đưa qua. "Nếu gặp Myron, cảm phiền mời anh ta liên lạc với tôi."
Kelly hừ một tiếng, bỏ danh thϊếp nhận được vào trong túi, trong lòng nghĩ lát nữa vứt nó đi, càng nhìn càng thấy phiền.
Dick thấy y muốn đi tới rừng rậm, mà gần đây cũng không có bất cứ phương tiện giao thông gì, vội hỏi. "Anh muốn đến chỗ nào?"
"Quay về Luân Đôn."
"Nơi này cách nhà ga thị trấn một quãng dài, đúng lúc tôi phải đi về, tiện đường chở anh nhé." Dick đề nghị, muốn thừa dịp cho người này đi nhờ xe, hỏi thêm một chút về chuyện Myron.
Kelly nhìn mặt trời đang hừng hực trên đầu, y mặc dù không sợ ánh nắng, nhưng da huyết tộc yếu ớt trời sinh, phơi nắng lâu dễ tróc da lên sởi, ngồi xe cảnh sát mặc dù chật chội, nhưng cũng không quá tồi.
Xe cảnh sát nghênh ngang mà đi, Peg Powler lại từ trong nước nhô đầu ra, nhìn đảo nhỏ trong hồ, cười trộm. Vật trước mắt nhìn mà không thấy, không chỉ có con người, cũng là bệnh chung mà huyết tộc sẽ mắc phải.
Trong lâu đài hoa hồng, người đẹp ngủ say lẳng lặng nghỉ ngơi trong vòng tay nữ hoàng tử vong, đợi chờ mùa xuân tỉnh mộng.