Tình Sự Hoa Hồng

Chương 18

Chương 9 (2)
Lúc Myron tỉnh lại trên nệm mềm, toàn thân trần trụi, chỉ đắp một mảnh chăn dưới thắt lưng, cả người nặng như bị chì đè.

Muốn thử cử động tay chân, nhưng cả đầu ngón tay cũng không có cách nào hoạt động, nhớ ra máu của Thần ngự Kỵ sĩ là kịch độc đối với họ, có thể làm tê liệt thần kinh huyết tộc, làm cho bọn họ bất lực như trẻ con mới sinh.

"Đáng chết..."

"Miệng anh không nên dùng để mắng chửi, mà phải dùng để hôn, âu yếm, nói lời yêu trong ngực tình nhân..." Vừa tắm xong, Gerald quấn một cái khăn tắm trên thắt lưng đi tới, ngồi xuống mép giường, mỉm cười nói. "Jean Telsen, tôi là nói thật."

Khẽ vuốt tóc màu trắng bạc, dịu dàng và quý trọng, giống như đó là ân điển ánh trăng được nữ thần vẩy xuống từ bầu trời đêm.

Myron trầm giọng hỏi. "Sao đoán được ta là Jean?"

Hoàn toàn chuyên tâm đùa nghịch sợi tóc, Gerald trả lời không chút để ý. "Erwin thật mùa hè năm ngoái trở về nơi này, lúc ấy cậu ta từ trong nhà thấy anh, giống y như hình cũ..."

Myron hồi tưởng lại lúc đi ngang qua biệt thự mùa hè năm ngoái, hình như thật sự nhìn thấy bóng người, nhưng...

"Hình cũ gì?"

Gerald từ tủ bên cạnh lấy ra một tấm hình, có vẻ tương đối được quý trọng, còn đặc biệt được bọc bằng giấy cứng. Mở giấy ra, hình ố vàng bên trong có ba người, Paul, Natalie, và đứng chính giữa là —— Jean Telsen.

Paul cùng Natalie ngại ngùng nhìn ống kính, còn Jean có chút căng thẳng. Theo truyền thuyết, máy chụp hình không chụp ra hình ảnh Vampire, nhưng trên thực tế là do họ không muốn lưu truyền hình ảnh ra ngoài, để lại chứng cứ khả nghi cho con người.

Hình cũ là một cánh cửa mở ra ký ức quá khứ. Hắn vốn từ chối chụp ảnh, Paul lại khăng khăng kéo hắn tới tiệm chụp ảnh trong thị trấn, nói sau này già rồi, vẫn có thể nhờ vào hình chụp nhớ được mọi người từng trẻ tuổi như thế nào, lời nói này làm hắn dao động. Có lẽ chờ mấy chục năm sau nữa, người đã chết đi, hắn vẫn có thể còn một vật nho nhỏ để nhớ về bọn họ.

Tiếc là sau đó hắn vẫn không lấy được hình, cũng sớm đã quên mất chuyện này, bảy mươi năm sau nhìn thấy hình hôm nay, dường như đã qua được mấy đời.

Gerald tiếp tục giải thích. "... Erwin từng nghiền ngẫm nhật ký Natalie, sau khi thấy anh, cậu ta hoài nghi Vampire năm đó chưa chết, bây giờ muốn về báo thù con cháu Paul Silver, thế là cầm hình đến giáo hội, để Thần ngự Kỵ sĩ đoàn tiếp nhận vụ này..."

"Cho nên ngươi đến đây." Oán hận trừng mắt Gerald.

"Cho nên tôi đến, tôi muốn gặp anh!"

"Sau đó thì sao? Bây giờ ngươi nên mang ta về Thần ngự Kỵ sĩ đoàn, đẩy vào khách sạn Vampire mục nát, sau đó khoe khoang chiến công với giáo hội, đúng vậy, Gerald, ta thật sự cảm thấy tự hào vì ngươi, ngươi lại đánh thắng một trận thánh chiến." Dù toàn thân không có khí lực, miệng vẫn không chịu buông tha người.

"Tôi đã nói, cái miệng cám dỗ người ta mơ mộng này, nên thầm thì thổ lộ lời yêu của người tình."

Trân trọng đặt lại hình vào tủ, lúc này, ngón tay xoa nhẹ gò má trơn mịn, qua lại thưởng thức da thịt trong sáng đặc thù của huyết tộc, quyến luyến không rời.

"Bỏ ra!" Căm ghét nói, hắn không muốn người này chạm vào mình nữa.

"Ây, thật vô tình..." Mặt gần sát, khoảng cách rất gần, làm hai cánh môi hầu như dán vào nhau, một tay khác lại bắt đầu dao động trên khuôn ngực trần trụi của đối phương, động tác kia ái muội tình sắc, tuyên bố tình huống nào đó sắp xảy ra kế tiếp.

Myron hạ mắt, châm biếm hỏi. "Thần ngự Kỵ sĩ trước giờ kiêu ngạo vì phẩm hạnh trinh khiết, mà ngươi bây giờ lại làm ra chuyện giống với linh mục biếи ŧɦái kia. Sao, giáo hội ép các ngươi cấm dục quá lâu, làm ngươi bụng đói ăn quàng, ngay cả Vampire đáng khinh cũng không chịu buông tha?"

Gerald không đáp, hôn lên cái miệng chanh chua kia, đúng vậy, cánh môi mềm mại như cánh hoa này chỉ thích hợp để được hôn yêu, dùng để mắng chửi người khác thì quá là đáng tiếc.

Myron muốn chuyển đầu né hôn, nhưng thân thể làm thế nào cũng dùng lực không nổi, ngay cả cắn người cũng có chút khó khăn, chỉ có thể bị động tiếp nhận đối phương cắn gặm nóng bỏng, phương thức duy nhất có thể phản kháng chính là mở to hai mắt, hung hăng trừng mắt, cho thấy mình không cam không nguyện.

Gerald không quan tâm, y muốn có được đôi môi này lâu lắm rồi. Sau khi hôn toại nguyện, trong lòng đương nhiên hiểu được niềm hân hoan khi tâm nguyện đã được thỏa mãn, cho nên chỉ hôn một cái thôi thì sao mà đủ? Đầu tiên là dùng cách thức chọc nhẹ kɧıêυ ҡɧí©ɧ, xác nhận cánh môi này ngọt hơn trong tưởng tượng, sau đó y bắt đầu liếʍ cắn cánh môi kia, cố ý cắn nặng một chút, để nhuộm lên màu sắc đỏ tươi.

Khó khăn lắm mới tách ra một chút, Myron tìm được cơ hội oán hận nói. "Ta thà để ngươi lấy kiếm đâm thủng tim ta, khiến ta tan thành tro bụi, cũng không muốn ngươi dùng cách này làm nhục người khác!"

"Tôi không muốn làm nhục anh, nhưng trước khi hai ta xa cách lâu dài, dù sao cũng phải cho tôi một chút hồi ức, để vượt qua những đêm cô quạnh đằng đẵng sau này..."

"Sớm muộn gì cũng phải đưa ta đến giáo hội, cần gì nói lời giả tạo?"

"Lời của tôi anh chung quy nghe không vào được." Mỉm cười. "Aizz, đừng nói nữa, tôi chỉ xin Thượng Đế được có ba ngày, không thể để lãng phí."

"Ngươi... Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Myron bị lời quấy nhiễu mơ hồ của y làm rối.

"Chỉ là muốn hái một bông hồng màu lam, sau đó..." Chỉ chỉ tim mình. "Cất ở nơi đây!"

Lại hôn lên cánh môi kia, cảm thấy được đối phương kháng cự, dùng hết sức lực muốn đẩy đầu lưỡi cường thế xâm nhập kia ra, nhưng y cũng không từ bỏ tiến công, ép buộc xâm chiếm người này.

"Ngươi... Đừng..." Giữa hai cánh môi dây dưa tiếp xúc, người phía dưới muốn dùng mọi biện pháp tìm kẽ hở chống cự. "Ta không muốn..."

"Tôi muốn!"

Thanh niên ngay từ đầu đã nắm quyền khống chế, cứng rắn cạy môi răng ra, đuổi theo đầu lưỡi trăm phương nghìn kế muốn chạy trốn kia, ép buộc nó quấn quýt với mình, biết rõ đối phương vạn phần không muốn, nhưng y cũng dừng không được.

Một tay rảnh rỗi lúc này kéo chăn xuống, Myron càng phẫn nộ, Gerald lại cởi sạch y phục hắn nhân lúc hắn hôn mê, ý đồ có thể nghĩ ra được.

"Wooh..." Miệng bị lấp kín kháng nghị, hắn tình nguyện chết ngay bây giờ, để tránh được nỗi nhục bị chiếm đoạt.

Gerald tiếp đó cởi bỏ khăn tắm bọc quanh mình, không chút ngượng ngùng lộ ra bộ phận sớm đã hưng phấn, một chân dùng cách thức tuyên bố địa bàn đè thân thể mềm nhũn kia lại, nhiệt độ nóng cháy làm đối phương run rẩy một trận.

"Anh thật mềm... Toàn thân đều thật mềm..."

Đương nhiên mềm, mềm đến mức một chút khí lực cũng không có. Myron hiện tại hận mình không thể là nữ yêu tóc rắn, có khả năng trực tiếp hóa đá người này.

Tại sao người này trước sau lại tương phản lớn tới như vậy? Trên đường từ nhà thờ trở về, hắn lại còn động tâm, nghĩ nếu là người này, không chừng có thể cùng nhau kết duyên. Nhưng người này lại là kẻ lừa gạt vung vẩy lời dối trá, ngay từ đầu làm mình rơi vào bẫy sập của y, bị y đùa nghịch, để y nhìn mình làm ra bao nhiêu trò cười.

Hận người này, hận hơn cả người nổ súng bắn hắn năm đó.

"Ngươi nếu thật sự làm tiếp... Ta sẽ gϊếŧ ngươi... Bây giờ gϊếŧ không được, về sau cũng sẽ gϊếŧ..." Cắn răng, nói ra lời nguyền rủa oán hận.

Gerald cười, mũi cọ cọ vành tai thơm hương của đối phương, ngửi thấy mùi vị đặc thù của hắn, thì thào nói. "Được, cũng tốt... Nếu hận tôi, anh sẽ giữ gìn bản thân, trước khi gϊếŧ được tôi..."

Lời người này nói vô cùng kỳ quái, giống như thật sự muốn chờ ngày sau hắn trả thù —

Không, đừng bị người này lừa nữa, Myron biết vận mệnh của mình là cô đơn bị nhốt trong giáo hội cho đến khi tận thế, lời Gerald này hoàn toàn là trái với lòng.

"Anh thật sự rất thơm. Biết không, có người từng nói: Để hoa nhài của bạn chịu đựng mưa to thanh tẩy, nó sẽ phun ra mùi hương cuồng dã nhất, giày vò bông hoa mới có thể ép được hương thơm..."

"Ngươi chỉ mượn miệng người khác để hợp lý hóa hành vi của mình, cũng giống như những kẻ biện giải trên đời." Khinh bỉ nói.

Gerald thấp giọng cười, bông hồng này quả nhiên mang gai nhọn, cái gai nhanh mồm lẹ miệng.

"Đúng vậy, nhiều lời cũng vô ích, chuyện miệng tôi nên làm chính là hôn khắp toàn thân anh..."

"Không được hôn nữa!" Thẹn quá hoá giận. "Chết cũng không cho ngươi hôn!"

"Tại sao không? Nếu thời gian cho phép, tôi phải học theo thi nhân, dùng thời gian một trăm năm ca ngợi ánh mắt người yêu, chăm chú nhìn hương ngắm sắc, lại dùng ba vạn năm ca tụng những phần còn lại, mỗi phần ít nhất một thế kỷ, tới thế kỷ cuối cùng mới mở phòng ngự trái tim anh ra, bởi vì anh đáng để yêu với tốc độ thong thả như thế... Nhưng thật đáng tiếc, cánh xe thời gian bay đã gần, mà tôi cũng không thể chờ đợi được..."

Myron biết y chính là trích dẫn thơ tình của nhà thơ Marvell, nội dung là khuyên nhủ người tình không tình nguyện của mình đừng e lệ nữa, thời gian qua nhanh, đừng lãng phí, phải kịp lúc tìm vui mới đúng.

"Chẳng ra cái gì cả, ta cũng không phải người tình e lệ kia, mà là tù nhân đáng thương bị ác ôn lừa gạt."

"Anh nói đúng, nhưng tôi vẫn tính phải hôn khắp toàn thân anh, khắc sâu mỗi bộ phận thân thể anh, trong những ngày sau này, mỗi ngày lấy một chút hình ảnh trong đầu ra hồi tưởng..."

"Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?" Chung quy cảm thấy trong lời y nói ẩn chứa điều kỳ quái.

Lại cười mà không đáp, sau đó, Gerald thật sự như lời y nói, hôn đi hôn lại Myron, tay cũng say đắm vuốt ve lên xuống, không thể trốn tránh, trên đầu vẫn truyền đến lời ác độc.

"Không được tiếp tục... Ta lấy danh huyết tộc nguyền rủa ngươi... Ngươi chết không chỗ chôn thây, sau khi chết tất cả ma quỷ địa ngục đều phải cắn xé linh hồn ngươi, tất cả giòi bọ ghê tởm nhân gian gặm nhấm thi thể ngươi, Chúa Trời ngươi sùng kính cũng sẽ không cho ngươi tiến vào thiên đường, trên trời dưới đất đều phải phỉ nhổ ngươi..."

"Và tôi yêu anh."

Đột ngột nghe được một câu ngoài dự kiến, lời mắng chửi của Myron đông lại giữa không trung, một hồi lâu mới hiểu ra Gerald nói cái gì, lại tức giận, lớn tiếng la lên. "Vậy thả ta ra!"

"Không được, tôi đã nói thế lực giáo hội không đâu không tới được, anh không thể trốn thoát các Thần ngự Kỵ sĩ đuổi gϊếŧ chân trời góc biển. Thay vì để bọn họ gϊếŧ anh hay bắt anh nhốt lại, không bằng chính tôi tự mình ra tay."

Đau thương chợt lóe lên rồi biến mất trong mắt y, nhanh như chớp, nhưng thái độ kia lại kiên quyết, không mang chút dao động.

"Bởi vì tôi yêu anh." Phảng phất như để nhấn mạnh lòng mình, Gerald nói lại một lần nữa.

Tôi yêu em.

Từ khoảnh khắc thấy được ảnh chụp cũ kỹ, liền bị người trong hình cướp mất linh hồn, từ đó bắt đầu yêu thương vô bờ vô bến, nhớ nhung và tưởng niệm.

Đây cũng không phải nhất thời ý loạn tình mê do thuật quyến rũ của huyết tộc, vì trong cơ thể y sớm đã có kháng thể. Mà là ở cái ngày thật sự gặp gỡ, thế giới của y đã được chiếu sáng, chiếu sáng vì một đôi mắt xanh như bầu trời, sâu như biển cả, y nói với bản thân, tìm được một bông hồng lam ngàn năm có một.

Một Vampire tên là Myron Telsen.

Bây giờ, y không kiềm chế du͙© vọиɠ bản thân được nữa, dù là kỵ sĩ bôn ba trừ ma cho Chúa trời cũng sẽ có một ngày mê muội, y hoàn toàn trầm luân vì người này, không thể tự kiềm chế, cam nguyện từ bỏ tín ngưỡng, tạm thời rời khỏi vinh quang của Chúa, đi vào vòng tay ma quỷ.

Trong ba ngày tranh thủ được, y phải tận tình ôm lấy ma quỷ. Vì tình yêu, y trở thành bạn đường của ma quỷ.

Liếʍ hôn hai má, vành tai, cái cổ xinh đẹp, xương quai xanh, khuôn ngực trơn bóng mềm dính như trân châu, lúc đầu lưỡi lướt qua chỗ đỏ non hơi gồ lên, người dưới thân rêи ɾỉ run rẩy. Tuy thân thể tê liệt, nhưng giác quan vẫn rất nhạy bén, nó hơi nhô lên làm trái ý chí chủ nhân, như nụ hoa lặng lẽ nổi lên từ trong đài hoa.

"Nghe nói thân thể huyết tộc rất mẫn cảm, quả nhiên là thật..."

"Chết đi!" Myron mắng, không ngừng tức giận với tiếng rêи ɾỉ không nhịn được ban nãy, hắn muốn cắt lưỡi mình.

Gerald lại nghịch ngợm, thả tay vuốt nhẹ trên bụng hắn, cố ý lướt qua vật tượng trưng tìиɧ ɖu͙© của đối phương, quan sát cảm xúc giấu giữa mày của người dưới thân.

"Tôi thích anh liếc mắt đưa tình như vậy..."

"Ta không phải liếc mắt đưa tình!" Vội cuống quít phản bác, lại đột ngột hút một hơi, mặt đỏ bừng. "Buông ra! Đó không phải thứ ngươi nên chạm vào..."

"Tôi muốn làm anh thoải mái."

Gerald lấy tay bọc lấy vật non mềm rũ xuống của đối phương, hơi tăng lực ấn liền cảm thấy chỗ ấy rung lên, thân thể này mẫn cảm hoàn hảo.

"Không..." Tự tôn bị áp chế mạnh mẽ, thân thể lại khuất phục trái với ý chí, làm hắn chửi mắng cũng yếu đi.

Chuyện tới bây giờ, Gerald không buông tay được, cũng không nỡ buông tay, du͙© vọиɠ ích kỷ làm y quyết định chiếm đoạt người này. Dù biết đối phương sẽ hận mình thấu xương, động tác dưới tay vẫn không chút lưu tình, đùa bỡn thân dưới đối phương, trong mắt y, bất cứ bộ phận nào trên người ác quỷ bé bỏng này cũng đáng yêu vô cùng.

Thật sự đắm say, lửa hừng hực đốt trong cơ thể chính là chứng cứ, y quyết tâm phải lôi ma quỷ cùng mình hưởng chung một bữa đại tiệc tìиɧ ɖu͙©.

Dù bởi vậy mà khiến đối phương khóc, cũng muốn ngừng mà không được.

"Đừng khóc..." Dịu dàng hôn xuống nước mắt ứa ra ở khóe mắt Myron.

"Ta không có khóc!" Khóc la. "Không được đυ.ng nữa... Không... Không được..."

Thở hổn hển, phản ứng của hắn không giấu được người, da thịt tái nhợt được âu yếm nhuộm lên một lớp đỏ nhạt, càng dữ dội theo sự xoa nắn phía dưới, ửng hồng trên mặt hắn cũng càng nhiều hơn.

"Bỏ... Ta không muốn..." Bỗng nhiên cắn môi dưới, muốn cố nén lại không kịp, chất lỏng đặc dính phun trong bàn tay.

Mắt khóc đỏ không cam tâm, lại chảy xuống nước mắt, cũng không biết là vì bị làm nhục hay là phản ứng tự nhiên mà thân thể thể hiện sau đó.

"... Ta sẽ gϊếŧ ngươi! Chỉ cần để ta trốn thoát..."

"Anh có thể gϊếŧ tôi..." Đưa ngón tay thuận thế trượt vào một chỗ nóng bỏng khít chặt phía dưới. "Nhưng, trước tiên để tôi..."

Đôi má khó khăn lắm mới nhiễm đỏ của Myron lại rút đi huyết sắc, nhưng cũng biết hắn hiện giờ chỉ có thể mặc người xâm lược, dù hắn lưng đeo ác danh ma quỷ, nhưng thật ra các Thần ngự Kỵ sĩ khoác áo ngoài chính nghĩa mới càng gian xảo hơn, một lượng lớn ma quỷ trên thế giới giảm đi chính là chứng cứ rõ ràng nhất.

"Anh đừng sợ... Chịu đựng một chút..." Gerald không ngừng tăng tốc đưa ngón tay ra vào, trước làm chỗ tư mật của Myron quen chứa vật lạ.

"Đau..." Có lẽ động tác của Gerald hơi thô lỗ một chút, Myron nhanh chóng nhăn mày lại vì đau đớn.

Gerald tuy có vẻ thành thạo, nhưng thực tế thân thể cũng sắp phát nổ, người mình ái mộ ngang nhiên ở phía trước khoe sắc dụ nhân, nếu không có tự chủ hơn người, y sớm đã buông thả, đâm hung khí vào trong cơ thể đối phương lăng nhục, vẻ mặt ngoan cố nhẫn nhịn của đối phương vô cùng gợi cảm, y rốt cuộc cũng không nhịn được, rút ngón tay ra, nâng mông đối phương lên, đẩy mình vào.

"Uhm..." Cắn răng, chịu đựng đau đớn dữ dội do bị ép phải mở rộng, mồ hôi hạt lớn bốc ra trên trán.

"... Tôi thật sự nhịn không được, tôi..."

Miệng nói lời nghe có chút áy náy, động tác đẩy rút phía dưới lại mãnh liệt, làm cho Myron chật vật không chịu nổi, nước mắt chảy khắp mặt, từng tiếng khóc nức nở làm mũi cũng đỏ lên, đau nhức kia làm hắn căn bản không thể suy nghĩ, thậm chí tinh thần mê man, ngôn từ mắng chửi không thể nối liền, chỉ có thể lặp lại mấy từ đơn giản.

"Ô... Đau quá... Đau quá... Ta hận ngươi, ta hận ngươi... Ta hận ngươi... Hận ngươi..."

"Tôi biết, tôi biết..."

Dù biết cũng không thể ngừng ngược đãi mỹ nhân tóc bạc, y hưởng thụ, kɧoáı ©ảʍ được thân thể xinh đẹp bao lấy, ái ý nồng nàn càng ngày càng dữ dội, phảng phất như có sóng lớn ở phía sau liên tục trợ giúp, tăng vọt tác cầu của y, chỉ muốn bơm hết nhiệt tình vào trong thân thể đối phương, cùng mình chìm ngập trong biển dục.

Không bao lâu sau, y phun trào sâu trong kia, vui sướиɠ tràn trề.

Rốt cuộc cũng chiếm hữu được người này, cảm thấy mỹ mãn ôm sát đối phương vào trong ngực, dù trong tai liên tục nghe thấy tiếng nức nở và nguyền rủa, nhưng tiếng mắng chửi này lại dễ khắc sâu vào tim y hơn cả giọng hát thiên thanh của thiên sứ, mà tiếng khóc ai oán đáng thương cũng mị hoặc hơn tiếng ca tiên cá trên biển cả, làm cho tinh thần y trì trệ.

Trong ba ngày kế tiếp, đúng như lời Gerald nói, y không để Myron xuống được giường. Công việc rửa sạch sau tình sự kịch liệt cũng do một mình y ôm lấy. Thời gian Myron tỉnh táo đều bị ép làʍ t̠ìиɦ với y, lúc ngủ cũng bị người này gắt gao ôm vào trong ngực, một phút một giây cũng không nỡ buông tay.

Thỉnh thoảng nghe bên ngoài có tiếng la của cảnh sát, hẳn là muốn đến tìm Gerald hỏi về vụ linh mục bị gϊếŧ tàn bạo, nhưng luôn gặp phải tường đánh quỷ ở ngoài cửa, làm thế nào cũng mở cửa không được, vì biệt thự bị Gerald lập ra tường bùa bảo vệ mãnh liệt, người thường không xâm nhập được.

Đêm thứ ba, Gerald một lời cũng không nói, điên cuồng dây dưa với người này, giống như sau khi mặt trời tiến đến, thế giới này sẽ nghênh đón tận thế, mà y thì phải nắm chắc thời gian, âu yếm hết lần này đến lần khác, va chạm, cắn gặm hoa hồng của y.

Sắp phải chia lìa.

Một khắc trước khi tia nắng ban mai rắc vào trong phòng, Gerald cắn rách đầu lưỡi mình, lúc miệng cùng miệng hôn nhau, buộc Myron uống vào một lượng lớn máu của Thần ngự Kỵ sĩ.

Tận mắt nhìn thấy đồng tử màu lam y yêu nhất khuếch tán nỗi hận vô tận, cánh đen tử vong ân sủng cho con cháu Cain, một Vampire tên là Myron Telsen.

"Tạm biệt, tình yêu của tôi..."

Thì thào, không đành.

Lại phải cam tâm.