Tình Sự Hoa Hồng

Chương 11

Chương 6 (1)
Sau khi rời khỏi chỗ linh mục, Myron không muốn lại dính dáng tới Erwin nữa. Nhưng sáng sớm ngày hôm sau bỗng nhiên kinh ngạc phát giác, hắn thế mà lại ở trong vườn hồng nhà Erwin, ngồi xổm dưới nắng sớm cùng y lựa chọn từng cánh hoa hồng.

"Tại sao? Tại sao?" Thì thào lầm bầm, không hiểu chút nào.

"Cái gì tại sao?" Có người mỉm cười hỏi.

"Tại sao cậu sáng sớm chạy tới quậy tôi?"

Myron thật sự có chút bực bội, vì chiều hôm qua tới nơi không nên tới, hại hắn tâm tình kích động, nằm trên giường trằn trọc hầu như đến rạng sáng mới đi vào giấc ngủ. Sáng sớm lại có người đến gõ cửa, dưới tình trạng lơ mơ buồn ngủ, mơ mơ màng màng bị người nào đó dẫn đi rửa mặt đánh răng thay quần áo, lại bị kéo lên yên sau xe đạp đặc biệt kia, cho tới bây giờ mới tỉnh táo được.

"Nếu tôi không đi tìm anh, anh chắc chắn cả đời cũng không bước vào biệt thự này nữa." Erwin ngồi xổm, chân thành trung thực hết lòng, thậm chí là ai oán. "Là đàn ông độc thân cũng đã quá đáng thương rồi, nếu anh còn không để ý tới tôi, tôi không phải một mình cô độc chết già trong biệt thự này sao?"

"Cậu có thể tìm một cô gái kết hôn, như Paul Silver, tìm được cô gái ông ta chân thành yêu thương, ở với nhau cả đời." Myron không vui nói.

"Tôi tìm được rồi, tôi đã từng nói, tôi chính là muốn hoa hồng lam trong mộng ảo kia, với tóc mây màu trắng bạc làm nền, đôi mắt anh..." Nói nói, đầu lại lặng lẽ tới gần, muốn hôn lên đầu hoa hồng lam một cái, dung mạo dưới lông mi trong suốt gần như đạm sắc kia.

Myron thuận tay lấy cái xẻng làm vườn qua che trước mặt, lúc này đến phiên mũi Erwin đυ.ng đau, xương mũi cùng kim loại chạm vào nhau, phát ra một tiếng coong. "Á, đau quá!"

Rốt cuộc cũng đυ.ng tường văng lại, Myron vui vẻ lên, tinh thần cũng phấn chấn hơn một chút. "Đáng đời!" Kêu to.

Erwin bắt lấy hai tay hắn, cười nói. "Mũi rất đau, giúp tôi thổi thổi đi!"

Người tóc bạc không khách khí đẩy đối phương ra, oán hận hỏi. "Tại sao tôi lại đồng ý tới nơi này làm khổ sai với cậu? Tôi hẳn phải còn ngủ bên bờ hồ, chứ không phải làm vườn với một kẻ mặt dày mày dạn!"

"Vì buổi sáng anh mới đồng ý với tôi, giúp đỡ làm tràng hạt hoa hồng." Vẫn cười phóng khoáng.

Đâu có? Dù có cũng là đồng ý lúc hắn mơ mơ hồ hồ, có lẽ là nghe hai chữ hoa hồng rồi nổi lên phản ứng, vô thức gật đầu, nếu nghe rõ thêm hai chữ tràng hạt, trời sinh chán ghét tôn giáo như hắn tuyệt đối sẽ không nói muốn giúp đỡ.

Lầu bầu lầu bầu. "Tràng hạt hoa hồng không phải lúc đọc kinh mân côi mới sử dụng hay sao? Bất cứ loại gỗ nào cũng có thể làm ra được, muốn đẹp chút thì kiếm quả ô-liu trong vườn Gethsemane, xem đi, đều lãng phí những bông hoa dưới đất..."

"Tôi muốn làm ra một chuỗi tràng hạt xứng với cái tên tràng hạt hoa hồng, tuân theo cách làm của tín đồ cổ đại, tuy cần chút kiên nhẫn và thời gian với hoa, nhưng cũng rất xứng đáng."

Bắt Myron không cam không nguyện phải lựa chọn cánh hoa hồng tươi mới, ưu tiên màu đỏ, cầm vào trong nhà lấy máy xay xay nát, bỏ vào trong nồi thêm một ly nước rồi đậy lại, nấu lửa riu riu, lại căn dặn Myron xem chừng, chờ nước sôi lập tức tắt lửa, tuyệt đối không thể nấu quá lâu, nếu không hương hoa sẽ bay đi mất.

Dặn dò xong, chính y lại chạy ra bên ngoài rồi nhanh chóng trở về, trong tay thêm một cành hồng đỏ thẫm, tâm hoa trũng thấp dính chút sương sớm.

"Sự Ghen Tuông Dịu Dàng." Cho đối phương biết biệt danh bông hoa này, lại tự mình đặt vào trong tay vị khách tóc bạc. "Ghen tuông tuy là một cảm xúc hình thành bởi tình yêu, nhưng lúc cuồng bạo phô bày, lại có thể tổn thương người khác. Cho nên tôi sẽ cẩn thận đắn đo đúng mực, chuyện hôm qua sẽ không tái diễn."

"Ghen tuông?" Tim Myron run lên một chút. "Tại sao nói như vậy?"

"Có cảm giác rồi bộc phát thôi, tối hôm qua tôi đọc được một đoạn như vậy trong nhật ký Natalie..." Dừng lại, Erwin hình như không muốn nói tiếp.

Lại làm Myron dấy lên nhiều tò mò hơn, truy hỏi. "Natalie rốt cuộc viết gì? Ai ghen với ai?"

"Ghen tị lẫn nhau." Erwin tiếp tục xoay trái xoay phải nói. "Này, nước sôi, bây giờ chờ trong nồi nguội lại, lại nấu một lần nữa, lửa nhất định phải nhỏ, bằng không sẽ khét hư."

"Natalie rốt cuộc viết như thế nào?" Myron cũng không dễ dàng bị chuyển đề tài như vậy.

"Cũng không có gì, chỉ là phỏng đoán của Natalie. Bà ấy viết rất khó hiểu, đoán Paul ghen với Jean, bản thân bà thì ghen với Paul..." Nói tới đây, Erwin buông tay không đồng ý. "Thứ như tình yêu không nên làm cho phức tạp, yêu thì cứ yêu đi, sau đó thì theo đuổi và cố gắng lấy về, như thế tốt hơn để trong lòng sầu muộn."

Myron không chú ý tới sự ám chỉ của Erwin đối với mình ở phía sau, chỉ nghiền ngẫm mấy câu phía trước.

Có lẽ, năm đó chính hắn sa vào quá sâu, cho nên vô tình tổn thương người hắn không muốn tổn thương nhất?

Còn muốn suy nghĩ sâu xa tiếp, bên ngoài có tiếng xe ngừng lại, Erwin từ cửa sổ ló đầu ra ngoài nhìn, nhẹ tặc lưỡi một tiếng.

"Ây, lại tới làm gì?"

"Ai?"

Tiếng gõ cửa nhanh chóng cung cấp đáp án, người bên ngoài gọi. "Erwin, tôi là Dick, xin phối hợp với công tác cảnh sát, mở cửa để tôi điều tra theo thông lệ."

Âm thanh vui vẻ rất dễ liên tưởng tới vẻ mặt cởi mở của Dick bên ngoài, nhưng Myron vẫn thấy khó chịu, dù sao bị cảnh sát thẩm tra là trải nghiệm tương đối không thoải mái. Erwin cũng không hy vọng lúc đang tương thân tương ái cùng vị khách tóc bạc lại có người ngoài đến quấy rầy, nhưng cũng không thể miễn tiếp cảnh sát đã tới cửa, đành phải mở cửa ra.

"Vào đi, nhưng tôi đang bận chuyện khác, không rảnh chuẩn bị nước trà và bánh ngọt chiêu đãi."

Dick cười cởi nón chào hỏi hai người bên trong. "Không cần, tôi vừa mới tuần tra ven hồ Tinh Linh, không trông thấy Myron, nghĩ chắc chắn là ở đây. Này, thật sự bị tôi đoán trúng."

Myron mặt không đổi sắc, trong lòng lại tức giận, cái gì mà nếu hắn không có ở nhà thì chắc chắn là ở chỗ Erwin? Cách nói này giống như hắn không có chỗ để đi, lúc nhàm chán chỉ có thể chui rút ở đây.

Erwin lại dâng cao cảm giác nguy hiểm, hỏi. "Cậu tìm Myron làm gì?"

Dick thấy Myron liếc mình mang nghi vấn đồng dạng, bèn đỏ mặt đáp. "Việc này, hôm qua còn chút chuyện chưa hỏi rõ ràng, cho nên hôm nay..."

Thẩm vấn là cớ, cũng không dám nói mình chỉ muốn mượn công việc thăm hỏi người ta.

Từ lúc vội vàng rời khỏi nhà bên hồ sáng hôm qua, Dick liền lơ mơ, không khác lắm với triệu chứng của người cai thuốc phiện, ngập cả đầu chỉ có vẻ mê người hút hồn của Myron.

"Còn muốn biết cái gì?" Myron hỏi.

Giả vờ nghiêm túc lấy sổ ghi chép cùng bút viết ra, ngồi bên cạnh Myron hỏi. "Thời gian chính xác anh tới thị trấn, nếu còn giữ lại cuống vé xe lửa hay ô tô cũng cảm phiền cho xem... Đúng rồi, tôi muốn biết hoạt động của anh mấy ngày trước sau ngày X tháng X..."

"Ngày X tháng X là ngày phát hiện thi thể khách ba lô ở thị trấn Boulder mà." Erwin ngắt lời hỏi. "Lúc ấy Myron còn chưa tới thị trấn."

Myron hoài nghi hỏi Erwin. "Sao cậu biết tôi chưa tới?"

"Ah, ấy, mấy ngày đó đúng lúc tôi đi dạo ven hồ Tinh Linh tìm cảm hứng, lúc ấy căn nhà kia vẫn là nhà trống." Erwin giải thích. "Tôi chắc chắn, bởi vì tôi có nhìn vào bên trong."

"Cậu!" Thật sự là âm hồn không tan.

Dick thật sự hâm mộ, hai người đối diện qua lại như bạn thân lâu năm cãi lộn với nhau. Dick chỉ bảo trì một khoảng cách lén nhìn Myron thôi, tim cũng đã đập nhanh muốn chết, cũng không biết phải nói cái gì với đối phương nữa.

Lúc Myron cho biết ngày mình đến thị trấn, vô tuyến cảnh sát của Dick có cuộc gọi, sau khi nghe, Dick vẻ mặt khẩn trương đứng dậy đội nón cảnh sát. "Xin lỗi, nghĩa trang xảy ra chuyện, tôi đi trước."

"Nghĩa trang có thể có chuyện gì?" Erwin tò mò hỏi. "Chẳng lẽ lại..."

Dick khẩn trương nói. "Một trong số khách ba lô mất tích được tìm thấy, phơi thây trong nghĩa trang, toàn thân khô máu... Chưa rõ ràng, cảnh sát đã đến xử lý hiện trường, tôi cũng phải tới." Quyến luyến nhìn Myron mấy lần mới rời khỏi.

Chờ xe cảnh sát nghênh ngang rời đi, Erwin tiện tay cầm áo khoác khoác cho Myron, nói một tiếng đi.

"Đi đâu?"

"Nghĩa trang, tôi không tin anh không có hứng thú. Theo truyền thuyết, người bị Vampire hút máu hẳn cũng sẽ biến thành Vampire. Tôi rất hy vọng có thể chứng kiến khoảnh khắc người chết sống lại."

"Nếu hút máu là có thể truyền virus Vampire, đầy đường đều đã là Vampire, còn tới phiên người bình thường như cậu ở đây nói nhảm?" Theo thường lệ hất cho một thau nước lạnh.

"Aizz, anh thỉnh thoảng cũng lãng mạn một chút đi, đừng phá hư không gian tưởng tượng của tiểu thuyết gia."

"Lãng mạn và xác chết không liên quan với nhau, còn tiểu thuyết gia? Tôi đến đây đã lâu như vậy rồi cũng không thấy cậu động tới cái máy đánh chữ ở góc tường, cả ngày chỉ ươm hoa làm cỏ. Tôi hiện tại hoài nghi, cậu căn bản không phải tiểu thuyết gia."

Erwin có chút khẩn trương hỏi. "Anh nghĩ tôi làm gì?"

"Cũng chỉ là nông dân mất ruộng, dân nhà quê lấy danh nghĩa góp nhặt cảm hứng, cả ngày nhàn nhã qua ngày ở vườn hoa, mà tôi chính là con sâu khốn khổ bị cậu lấy đến tiêu khiển thời gian."

"Nói đến cùng cũng không sai, chính vì không có chuyện gì, cho nên phải khai quật thêm nhiều chuyện mới mẻ hơn trong cuộc sống. Đi nào, trễ một chút nữa, e rằng ngay cả chuyện cũng không hóng được."

Myron miễn cưỡng bị kéo ra ngoài, đương nhiên bị đặt lên yên sau xe đạp, sau đó Erwin lấy lực chân người thường khó đạt đến giẫm mạnh lên bàn đạp hướng tới nghĩa trang.