Chương 6 (2)
Cũng không biết là ai tiết lộ tin tức ra ngoài, lúc họ tới, bên ngoài nghĩa trang ngoại trừ mấy chiếc xe cảnh sát đang đậu ở đó, hầu như toàn bộ người của thị trấn và làng mạc lân cận đều đã đến đây, nhỏ giọng chỉ chỏ khu vực bị cảnh sát giăng hai dãy băng phong tỏa.Erwin quen với mấy người trong đó, hỏi bọn họ tình hình trong nghĩa trang thế nào, không ai có thể nói được toàn thể, chỉ biết người chết là khách ba lô từ nơi khác tới, một tiếng trước được dân thị trấn đến nghĩa trang cắt sửa cỏ cây phát hiện, lập tức gọi điện báo cho cảnh sát.
"Trở về đi, tôi..." Myron nói, hắn ghét nơi này, ghét đông người như vậy.
"Chờ một chút, tôi gọi Dick tới hỏi tình hình." Erwin lại hăng hái bừng bừng.
Phía trong dây phong tỏa màu vàng, nhân viên khám nghiệm hình sự tới từ thành phố đang xem xét hiện trường, có nhân viên khác đang hỏi người báo tin cùng nhân chứng, cảnh sát khác thì tất bật duy trì trật tự, không cho người dân hiếu kỳ tiến vào làm hỏng hiện trường, trong đó đương nhiên bao gồm cả Dick. Dick từ phía xa thấy Erwin vẫy tay, vốn định không để ý tới, lại một giây thoáng thấy Myron, lập tức bước ra khỏi dây phong tỏa.
"Hiện trường không dễ nhìn, sợ khiến anh gặp ác mộng." Dick thật sự lo lắng, sợ người mong manh như Myron nhìn thấy xác chết rồi bị dọa.
Myron muốn nói hắn vốn không có ý đến hóng chuyện, đều là bị người bên cạnh kéo đi. Lúc này linh mục Linden Hawthorne cũng đã đuổi tới, xuyên qua đám người vây xem.
"Liên tiếp xảy ra sự việc đáng sợ như vậy ở thị trấn chất phác này, khiến người ta quá ư kinh hãi." Linh mục nói với Dick, lại quay đầu về phía Myron. "Dường như có thể thấy được bi kịch bảy mươi năm trước đang tái diễn. Đây là tai họa của Chúa, trừng phạt vì người rời xa Chúa càng ngày càng nhiều trên thế giới này."
Myron duy trì vẻ mặt đạm nhạt, không để ý tới lời linh mục chỉ trích người ngoại đạo xứ khác như hắn. Erwin lại bỏ qua không được. "Linh mục nói như vậy không đúng, Thánh Kinh có nhắc: Ngươi phải tận tâm, tận tính, tận ý yêu Chúa của ngươi, lại phải yêu hàng xóm như bản thân mình. Ngoại đạo cũng là hàng xóm, không nên đổ tội danh vô căn cứ lên người anh ta."
Myron kinh ngạc nhìn Erwin, câu nói này làm cái nhìn của hắn đối với người này có chút thay đổi, dù chỉ là câu chữ thuận miệng nói ra khi muốn tự vệ vì thấy bất công.
Linh mục cũng ngẩn người. "Cậu nói có lý, là tôi lệch hướng cơ bản. Như vậy, nguyện Chúa Trời ban phúc cho cô gái đáng thương kia, dẫn đường cho linh hồn cô đến được với thiên đường."
"Linh mục, ngài..."
"Có gì chỉ giáo?" Linh mục hỏi Erwin.
"Không! Chỉ là, khách ba lô mất tích có hai người, một đã chết, người còn lại chỉ sợ cũng lành ít dữ nhiều..." Erwin nói.
Dick cũng nói. "Đúng vậy, chúng tôi đã đề nghị tổng cục phân nhiều cảnh sát đến trợ giúp hơn, hy vọng có thể nhanh chóng bắt được hung thủ, cứu được người có thể sống sót."
"Đây đã là chuyện mà cảnh sát có nhúng tay cũng không thể xử lý, mỗi góc tối trên thế giới này đều có vô số ma quỷ ẩn nấp, bất cứ lúc nào cũng chờ lòng người yếu đuối rồi đến nuốt chửng. Vampire là có thật, tôi có thể cảm nhận được cái ác đó..." Linh mục nói.
Dick nghiêm túc đáp lời. "Cảnh sát phá án chú ý chứng cứ xác thực, xin linh mục đừng dùng ngôn luận kỳ lạ làm ảnh hưởng đến phán đoán."
"Đây không phải nói chuyện kỳ lạ, hồn ma bảy mươi năm trước trở về, mang oán hận bị đạn bạc bắn chết, trở về một lần nữa gieo rắc chết chóc!" Linh mục liếc Erwin cùng Myron. "Các cậu nói xem có đúng không? Trong nhật ký ghi lại tỉ mỉ..."
Lời này lại làm Myron khó chịu, xoay người muốn đi, lại va phải một bà già cũng đến xem.
Lại là bà Kalmyk, bà già này mỗi lần nhìn thấy hắn trên đường thì chắc chắn sẽ chửi mắng, hiện giờ nhất định cũng không thể tha cho, không biết lại phun ra câu chữ khó nghe thế nào.
Bà Kalmyk mặt đầy nếp nhăn vừa thấy người đυ.ng trúng mình chính là Myron, mặt mày lập tức hoảng sợ, lùi lại mấy bước, kêu to dữ dội. "Ác quỷ! Lại là mi! Ta mấy ngày trước đã thấy mi khoác áo choàng bay qua thảo nguyên, mi là Vampire trong truyền thuyết! Đúng, mắt lam tóc trắng, y như mẹ ta từng nói!"
Myron rùng mình, người báo với cảnh sát thấy hắn quanh quẩn ở nghĩa trang rạng sáng mấy ngày trước chính là bà Kalmyk?
Bà Kalmyk phát run, khẩn thiết van xin linh mục. "Linh mục, ngài đã nói có ma quỷ hiện thân, xin ngài dùng nước thánh cùng thánh giá thu phục ác quỷ này, hắn ngày trước gϊếŧ chết chị em của mẹ tôi, hiện giờ lại muốn gϊếŧ hại người trẻ, không, đừng để bộ dạng của hắn mê hoặc, đều là giả, hắn là ma quỷ!"
Lớn tiếng ồn ào như vậy, người hóng chuyện đương nhiên tập trung chú ý tới Myron.
Chỗ ở của người miền quê tuy cách nhau khá xa, nhưng thường xuyên tới lui qua lại, rất nhiều người biết họ, nhịn không được thì thầm, chụm đầu ghé tai nói Myron là con cháu quý tộc Luân Đôn, còn Erwin thì là người dòng họ Silver ngoài thị trấn.
Bị bà Kalmyk ảnh hưởng, những người tuổi hơi lớn bắt đầu ném ánh mắt không thân thiện về phía Myron, chỉ thẳng họ là người có liên quan tới Vampire, thậm chí lấy thánh giá trước ngực ra, phảng phất như làm vậy là có thể thoát khỏi sự hãm hại của ma quỷ.
Myron không nói gì, thánh giá tuy là thánh vật lưu truyền phổ biến rộng rãi nhất, nhưng cầm trên tay người thường chỉ là một thứ như thuốc an tâm, trong mắt hắn, căn bản cũng chẳng là gì.
Người đến hóng chuyện cũng không thiếu những thanh niên thị trấn, có thể là bị phim ảnh hay một số văn hóa ảnh hưởng, lại ôm một loại ảo tưởng lãng mạn hoa lụa nào đó đối cái gọi là Vampire, hơn nữa dung mạo Myron còn tuyệt mỹ như thế, thay vì nói tương tự với Vampire, không bằng nói là tuấn mỹ xinh đẹp như cung thủ tinh linh trong "Lord of the rings"
Thậm chí có mấy cô gái lớn mật đi tới, muốn hỏi tên cùng số điện thoại Myron, bà Kalmyk như phát điên ngăn các cô lại.
"Tụi bây đều bị ngoại hình của ma quỷ lừa, hắn dựa vào vẻ ngoài hoàn mỹ lừa tụi bây tới gần, sau đó hút khô máu tụi bây, ném tụi bây ra nghĩa trang cho chó hoang gặm nhấm."
Các thiếu nữ cười khanh khách. "Tụi con không để ý đâu, bị Vampire hút máu đổi lấy tuổi xuân vĩnh cửu, ai mà lại không muốn?"
Bản thân Myron cũng nghe không nổi nữa, giật nhẹ tay áo Erwin, nhỏ giọng nói. "Nếu đây là mục đích cậu dẫn tôi tới, như vậy cậu đã thành công, dù ghi những tình tiết xung đột đó vào trong tiểu thuyết, tôi cũng sẽ không để bụng."
Nói không để bụng chính là cực kỳ để bụng, Erwin làm sao mà không biết, gấp gáp nói. "Tôi không có ý này..."
Myron hung hăng trừng y, xoay người định đi, trên trán lại đột nhiên đau nhói, có thứ gì đó đánh trúng mình rồi rơi xuống đất, là một sợi dây chuyền thánh giá. Chất lỏng từ trên trán chậm rãi chảy xuống, hắn lấy tay lau, nhìn kỹ giữa ngón tay, là máu, vật kim loại kia cào rách làn da còn non mịn hơn người thường của hắn, máu thơm như hoa hồng nhuộm đỏ mi mày.
"Này, làm gì mà đánh người ta!" Erwin chỉ vào bà Kalmyk, hổn hển gào mắng.
Bà Kalmyk như lâm vào trạng thái điên cuồng, xoay qua kêu la với quần chúng hóng chuyện. "Hắn là ác ma! Tôi thấy hắn ở ngoài nghĩa trang tìm con mồi, nghĩa trang chính là nhà của hắn! Mọi người còn chờ gì nữa? Lấy thánh giá ra ném vào hắn, làm hắn hiện ra bộ mặt đích thực của ác quỷ."
Con người là một loài sinh vật rất dễ bị kích động, có bà Kalmyk chỉ điểm chứng minh, hơn nữa lời đồn Vampire tháng này ầm lên, một khi có người bắt đầu, nói chút ngôn luận nhìn đúng mà sai, dân thị trấn lập tức sẽ phẫn nộ, trên người có thánh giá hay thánh vật khác đều lấy ra ném về phía Myron, nhưng vì sợ đó là Vampire thật sự, cũng không ai dám bước lên.
"Gϊếŧ hắn! Gϊếŧ Vampire!" Quần chúng kích động.
Myron cũng lười giải thích, giơ tay phải lên che mặt, trước mắt tối sầm lại, cái bóng của Erwin che khuất hắn, thân thể cao lớn chống đỡ những vật nhỏ bay tới. Myron thật ra không nhỏ yếu đến độ không chịu nổi trận tấn công này, nhưng bây giờ ngơ ngác nhìn tấm lưng rộng lớn trước mắt, đáy lòng lại nổi lên cảm giác ngỡ ngàng.
Tại sao không phân rõ ranh giới với mình? Con người một khi không còn lý trí, căn bản sẽ không điều tra chân tướng rõ ràng, đến lúc đó cũng coi Erwin là bạn đường ma quỷ, như vậy y cũng không thể ở lại chỗ này.
Bên cạnh lại đứng ra một người, là Dick. Dick vung vẩy hai tay chắn phía trước, muốn quần chúng đừng nông nỗi vội vàng, mà mấy cảnh sát đang làm việc trong nghĩa trang không biết chuyện gì xảy ra, cho rằng phát sinh bạo động, cũng lập tức chạy ra muốn tháo gỡ tình hình.
Myron xoay qua hướng linh mục, đối phương cũng đồng thời nhìn qua, ánh mắt kia đã không ôn hòa như lúc bình thường, mà là bình tĩnh quá mức, là nước lặng không nhìn ra bất cứ ý nghĩ nào. Đúng như Myron từng nói, đó là điên cuồng, một loại đặc tính khó có thể khống chế.
Nguy hiểm, dưới đáy lòng Myron nói với bản thân, lập tức lảng tránh ánh mắt đó.
Bà Kalmyk cũng chuyển lực chú ý qua hướng linh mục, giơ nắm tay lên, hai mắt đỏ bừng, hô to mang tính uy hϊếp. "Linh mục, nhân danh Chúa đuổi quỷ! Lột lớp da giả tạo của ma quỷ ra, lấy cọc gỗ bạch dương đâm thủng tim hắn, triệt để tiêu diệt hắn!"
Lời vừa nói ra, quần chúng ồn ào hưởng ứng, kêu gọi tiêu diệt ác ma, tiêu diệt Vampire. Mắt thấy cục diện khó có thể ổn định, các cảnh sát suy tính mạnh tay cưỡng chế giải tán dân chúng, một nhóm khác hộ tống Myron rời khỏi, nhưng đột ngột, Erwin đứng ra bước một bước về phía trước, tay chống hông, nghiêm nghị mở miệng.
"Đám các người, đủ rồi!" Y phát ra âm thanh vững vàng vang dội hơn bình thường, truyền vào tai mọi người, như sấm rền ẩn hiện trong mây đen áp suất thấp, sóng âm lấn át tất cả lời nói ở đây, cũng áp chế những cảm xúc bất an, mọi người không kiềm được phải ngừng nhốn nháo, nháy mắt yên tĩnh lại, muốn nghe y nói chuyện.
Erwin kéo Myron phía sau ra, ôm chặt vai hắn, tư thế bảo vệ người.
"Các người coi thử người này đi, gầy yếu đến độ làm người ta thương tiếc, sao có thể đi hại người được? Anh ta không sợ ánh nắng, làm việc nghỉ ngơi y như người bình thường, ăn đồ ăn bình thường, hôm qua còn tới nhà thờ, linh mục có thể làm chứng."
Y lửa giận bừng bừng trừng linh mục, linh mục lập tức gật đầu. "Myron tuy là ngoại đạo, nhưng hôm qua có đến chỗ tôi làm khách, đúng vậy."
Dân thị trấn bắt đầu thì thầm nói nhỏ, trên mặt hiện lên do dự, chẳng lẽ thật sự là hàm oan?
Erwin lại chỉ ngực Myron. "Thấy không? Thánh giá này là di vật của mẹ anh ta, anh ta lúc nào cũng đeo trên người, không một khắc rời xa. Nếu là Vampire, có thể làm như vậy được sao?"
Tất cả tầm mắt đều rơi trên thánh giá vàng ròng kia, làm khí thế bọn họ lại càng yếu hơn.
Erwin vẫn chưa buông tha, khoa trương lấy ngón trỏ chỉ điểm từng việc. "Người này là Myron Telsen, hậu duệ quý tộc. Ai cũng biết một dãy đất ven hồ Tinh Linh đều là đất phong mà vua Anh ban cho quý tộc mấy trăm năm trước, anh ta trở về nghỉ ngơi, các người lại ức hϊếp ngay lúc người ta thân cô thế cô, tùy tiện thêu dệt tội danh, không sợ gia tộc anh ta ra mặt tố cáo sao?"
Y đạp một bước về phía trước, những người ban nãy còn giương nanh múa vuốt thì lùi một bước ra sau, đột ngột cảm thấy Erwin này nói cũng đúng, kích động trước đó rốt cuộc là sao?
Myron không muốn làm phiền gia tộc mình, kéo kéo góc áo Erwin. "Đi!"
"Không thể để yên đó!" Thấy vết thương trên trán hắn còn nhỏ máu, Erwin càng giận dữ hơn, lại mắng những người đó. "Nếu thật sự gϊếŧ chết Myron, gia tộc Telsen không đến tìm các người gây phiền phức, thì tôi cũng sẽ gửi tin cho truyền thông toàn thế giới, công bố tội ác của các người!"
"Không liên quan, không liên quan đến chúng tôi..." Mấy người dân thị trấn đứng hàng đầu mất mặt lặng lẽ lui ra sau.
Bà Kalmyk thấy mọi người lùi bước, nóng nảy kêu la. "Đừng nghe hắn, hắn cũng là vây cánh ma quỷ."
Erwin dùng sức hừ một tiếng, chỉ vào bà lão quê hỏi mọi người. "Bà ta rõ ràng tinh thần không bình thường, là một bà điên, các người là người bình thường đầu óc tỉnh táo mà lại dễ dàng tin lời bà ta, tại sao lại như thế? Vụ án gϊếŧ người làm lý trí các người mất hết rồi sao?"
Dick lúc này lén chọc lưng Erwin, nhỏ giọng nói. "Đủ rồi, chuyển biến tốt thì thu lại đi!"
Bà Kalmyk vẫn căm giận, ngược lại cầu cứu linh mục. "Linh mục, ngài chắc chắn có thể nhận ra bộ mặt đích thực của ma quỷ, xin nói với mọi người ai là ma quỷ!"
Erwin tiếp tục trừng linh mục, ý "nói lung tung thử coi" vừa nhiều vừa thâm.
Linh mục ho nhẹ một tiếng, nói với mọi người. "Các vị còn nhớ nông dân Ted được chôn cất hai tháng trước không? Sau khi ông ta bị khai trừ vì gây chuyện ác, tôi thường hay lo lắng..."
Nhắc tới Ted, dân thị trấn đều có ấn tượng phản cảm với gã. Người này thường mượn cớ quấy rối phụ nữ, ăn cắp tiền của, uống rượu vào rồi càng dễ phát sinh tranh chấp với kẻ khác, sau khi gã say rượu mà chết, bà con xa tùy tiện góp chút tiền bạc, qua loa chôn gã trong nghĩa trang này.
Linh mục tiếp tục nói. "Tôi phát hiện phía trên mộ ông ta có chỗ kỳ quái, nghi ngờ ông ta đã trở thành Vampire, vì Vampire sẽ hóa thành sương mù từ khe hở len ra. Xác nạn nhân trong vụ gϊếŧ người cũng nằm gần mộ ông ta, hẳn là không phải trùng hợp, căn cứ các dấu hiệu cho thấy, ông ta đã trở thành Vampire từ địa ngục trở về..."
Mọi người lại hút một hơi, ngẫm lại thấy có lý, ban nãy bị bà Kalmyk làm cho lạc hướng, toàn bộ mũi nhọn đều chỉa về phía người tóc bạc, nhưng căn cứ theo cách nói của linh mục, hóa ra Ted mới có khả năng nhất.
Linh mục lại nói. "Hiện giờ cảnh sát vẫn đang tìm chứng cứ, sau khi nơi này được gỡ bỏ lệnh cấm, tôi sẽ cử hành nghi thức trừ ma, đánh đuổi ma quỷ bám trên người Ted, bụi về với bụi, đất về với đất, người chết nên ngủ yên trong vòng tay của Chúa!"
Bà Kalmyk vọt tới trước linh mục, sắc mặt vặn vẹo hỏi. "Nhưng, linh mục..."
Linh mục cầm tay bà, dịu dàng nói. "Bề ngoài ma quỷ thiên biến vạn hóa, không chú ý một chút sẽ bị lừa gạt, tôi cũng thiếu chút nữa bị thủ đoạn của hắn mê hoặc, cho nên nhìn nhầm. Bà về trước nghỉ ngơi đi, tới ngày đuổi quỷ, xin đến cùng tôi làm nhân chứng, chứng kiến khoảnh khắc ma quỷ bị Chúa tiêu diệt!"
"Vâng, vâng, linh mục, tôi tin ngài." Bà Kalmyk khóc lên, khom lưng xuyên qua đám người rời khỏi.
Người hóng chuyện cuối cùng giải tán được một chút. Dick thấy trên đầu Myron còn chảy máu, đang muốn tìm khăn tay lau giúp hắn, Erwin lại giành trước một bước dẫn người rời đi, vì tâm trạng phẫn nộ và kích động, y thậm chí không nói tạm biệt với linh mục hay Dick, chỉ ôm người thật chặt, chặt đến mức tựa như chỉ cần buông lỏng tay ra, người trong tay sẽ bị những ánh mắt khác thường này đánh bại.
Erwin dắt xe đạp đi một đoạn, đến chỗ cách nghĩa trang rất xa thì dừng lại bên dòng suối, lấy khăn tay của mình ra thấm chút nước, lau máu trên trán Myron. "Xin lỗi." Vừa lau vừa dịu dàng nói xin lỗi.
"Có gì phải xin lỗi? Cậu còn nói giúp tôi."
Cảm xúc Myron trái lại không có dao động gì to tác, ngoại trừ cảm động. Cảm động này cũng không nhỏ. Nếu mọi người đều công kích mình, dùng ánh mắt đối đãi với ngoại tộc lên án nguyền rủa mình, như vậy người không sợ bị coi là đồng bọn, còn ở bên cạnh mình đối đầu với mọi người, sẽ tự nhiên được hắn đặt vào lòng, trở thành chiến hữu.
Dù lý trí hắn có thể kháng cự, nhưng phần tình cảm vẫn sẽ sinh ra dao động, cẩn trọng đúng mực dao động từng phần nhỏ, đủ loại lý do thuyết phục bản thân lạnh lùng cũng sẽ dần dần tan rã.
Thay đổi cách nhìn của một người, có khi cần thời gian rất dài, có khi lại chỉ trong nháy mắt.
Myron cũng biết, nếu thu hồi gai nhọn hộ thân, nhím sẽ trở nên vô cùng yếu ớt. Đó cũng là chuyện hắn cực lực phòng ngừa, một chút chột dạ lại lặng lẽ nổi lên trong lòng.
Những lời bảo vệ đó, toàn bộ đều dựa trên sự tín nhiệm của Erwin đối với mình, tin tưởng Myron Telsen không phải ma quỷ trong truyền thuyết, nhưng, trên thực tế...
Một khi vạch trần màn che giấu giếm bóng đêm, mặt giả được tin là thật cũng bị phơi bày, như vậy trở mặt thành thù chính là kết cục có khả năng nhất.
Hắn không muốn đối mặt với kết cục kia, cho nên vẫn duy trì sự thờ ơ lãnh đạm đối với Erwin. Nhưng tự hỏi lòng mình, ai không mong muốn trong lúc yếu ớt và bất lực, có một đôi tay kiên cường đỡ lấy mình, giúp mình vượt qua vực sâu tuyệt vọng?
Erwin Silver có thể như ông cố đã qua đời của y không, khoảnh khắc biết được chân tướng sự thật, dùng thủ đoạn tàn nhẫn trả thù mình? Cho nên, vẫn không thể quá yên tâm.
"... Xin lỗi..." Người đang cẩn thận rửa sạch vết thương lại lặp lại một câu, phảng phất như làm vậy mới có thể hoàn toàn thể hiện rõ sự hối hận của y.
"Không cần lặp lại! Tôi không để ý!"
"Đừng nói như vậy, quả thật là tôi không tốt. Nếu không phải tôi ép anh đến nghĩa trang, bà Kalmyk cũng sẽ không tìm được cơ hội chửi rủa anh, anh cũng sẽ không bị thương..."
Lúc Erwin nói lời áy náy, mày dồn thật sâu, hình thành khuôn mặt cún con ai oán, tự trách trên mặt là ai oán nặng nề.
Myron muốn cười, lại không cười, thản nhiên nói. "Tôi thật sự không sao, nhưng cậu liều mạng nói giúp tôi như vậy, không sợ trở thành kẻ thù của toàn bộ thị trấn hay sao?"
"Tôi không quan tâm."
"Tôi quan tâm! Tôi bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi, mà cậu lại là một phần tử ở nơi này, đừng vì tôi mà bị khiến cho không nhà để về!"
"Tôi nguyện ý!"
"Tôi không nguyện ý!" Myron nói, vẻ mặt nghiêm túc.
Trong câu phủ định có thêm chút suy nghĩ cho đối phương, Erwin cảm động, tay đặt trên trán người ta cũng cố định bất động, cúi đầu muốn hôn đôi môi tái nhợt hơi rung động kia.
Hôn lên lại là mu bàn tay đối phương, mặt Erwin lập tức bị vô tình đẩy ra, hại y lại liên miên oán giận.
"Tôi muốn an ủi anh..."
"Không cần, tôi phải cám ơn cậu, vì chuyện hôm nay."
"Cho nên để tôi hôn một cái..."
Buông tay, Myron cười nghịch ngợm. "Tôi sẽ trở về giúp cậu làm cái tràng hạt quỷ quái kia coi như cảm ơn, đi thôi!"
Lần đầu tiên trông thấy nụ cười nhẹ đó, rực rỡ sáng ngời còn hơn cả thiên thần, làm Erwin cũng bay hồn mất vía, hy vọng Myron có thể mãi mãi xinh tươi như vậy.
Thật sự không hiểu, tại sao có người có thể chửi mắng người này là ma quỷ? Trong lòng Erwin, Myron còn hơn cả thần thánh, là hóa thân của tình yêu. Đáng tiếc, người tóc bạc vẫn chưa vứt bỏ vũ trang, thế nào cũng không chịu hoàn toàn tháo bỏ vách tường phòng ngự lòng mình.
Cho nên, từng bước một tiến đến từ từ, Erwin cũng không vội.