Tình Sự Hoa Hồng

Chương 10

Chương 5 (2)
Dẫn khách đi qua hành lang uốn khúc bên trong, nơi này có không khí trang nghiêm như tu viện. Linh mục giới thiệu, nói người dòng họ Hawthorne sớm đã chuyển đến chỗ xa, hiện giờ ở lại đây chủ yếu là tu sĩ được giáo hội phái tới, ngoại trừ bản thân linh mục ra, còn mấy tu sĩ và chấp sự.

Nói một lúc, ở chỗ rẽ quả nhiên đυ.ng phải hai vị chấp sự. Không hề ngoại lệ, họ vốn một lòng hướng Chúa, nhưng lúc nhìn thấy Myron lại mất tự chủ ngây người, dù nhóm người linh mục đã đi xa, vẫn liên tục trông theo bóng lưng tóc trắng bạc.

"... Hại người rất nặng..." Có người thì thào.

"Cậu nói gì?" Myron hỏi Erwin.

"Không có gì." Nhanh chóng trả lời.

Lúc mở cửa phòng sách, linh mục bước vào trước, Erwin đi theo, Myron lại chần chừ như hồi trước.

"Sao thế?" Linh mục hỏi.

"Cái này..." Myron mặt ngại ngùng. "Quy định của gia tộc tôi, chủ nhân không mời, tự vào không lễ phép."

"Xin lỗi, tôi quên đã bàn luận việc này với các cậu." Linh mục bừng tỉnh hiểu ra. "Mời vào, cậu là vị khách tôi thành tâm mời."

"Ừm, cám ơn." Đi nhanh tiến vào.

Phòng sách này nghe nói từng là văn phòng thị trưởng. Vừa vào cửa, phía trên lò sưởi đối diện còn treo bức tranh của thị trưởng quá cố, mắt xanh xám và tóc màu vàng giống y linh mục, phong thái chững chạc đoan chính cũng có chút tương tự.

Linh mục chỉ vào bức tranh giải thích.

"Ông cố tôi vì bảo vệ dân thị trấn, liều mạng với Vampire gϊếŧ hại thiếu nữ, dù bởi vậy mà chết đi, nhưng cứu được cô gái bị bắt lúc ấy, mà vị hôn phu của cô ta nghe tin chạy đến, lấy đạn bạc ra gϊếŧ ác quỷ..."

Phốc một tiếng, Myron bật cười, làm linh mục cùng Erwin đồng thời nhìn hắn.

"Xin lỗi." Nói lời xin lỗi, nhưng vẻ mặt vẫn cười như có như không, phảng phất như nghe thấy một chuyện cười tuyệt đỉnh lại phải cố gắng nhịn cười.

Erwin thấy hắn như vậy, cuối cùng cũng thả lỏng, từ lúc luống cuống tay chân gói một bó hoa đến bên hồ tìm hắn xin lỗi, hắn vẫn luôn nghiêm nghị sinh hờn sinh dỗi với mình, nhưng lúc này lại vui vẻ khi nghe câu chuyện xa xưa mà linh mục kể, xem ra thật sự đã mưa tạnh mây tan.

Bi thương hay phẫn nộ đều không thích hợp với hắn, hắn nên cười thật nhiều, hoạt bát cởi mở, đừng luôn dùng ngôn ngữ châm biếm để cắt đứt sự quan tâm của người khác, sau đó, thoải mái tiếp nhận Erwin y.

Linh mục ho nhẹ một tiếng, kéo sự chú ý của Erwin trở về.

"Nơi này chính là chỗ ông cố tôi đã đấu với Vampire, nghe nói Vampire kia cực kỳ tàn nhẫn, dùng răng xâu xé kẻ phản kháng hắn, máu me cùng cơ thịt văng lên mặt tường, tiếng thét chói tai của thiếu nữ truyền đi rất xa, được vị hôn phu đuổi tới nghe thấy, cho nên..."

"À, thì ra là thế, chỉ là không biết Vampire mang Natalie tới nơi này làm gì?" Erwin đưa ra hoài nghi. "Hắn nên kéo cô ta đến nghĩa địa hay lâu đài của mình, hoặc uống máu ngay tại chỗ, chứ không phải mang đến văn phòng thị trưởng để chứng hôn."

Linh mục bị hỏi lại, một hồi lâu mới linh hoạt nói. "Vampire là ác quỷ bóng tối, suy nghĩ của chúng không thể theo lẽ thường."

"Thật vậy sao?" Myron đột ngột lên tiếng hỏi, mặt vẫn mang vẻ châm biếm.

"Đương nhiên, trừ khi có cách giải thích hợp lý hơn."

"Con người hiểu biết hạn chế và nông cạn, lại luôn thích cường hóa tưởng tượng cho đáng sợ rồi đổ lên đầu giống loài vô tội, cho nên bóp méo truyền thuyết." Myron nhìn vào lò sưởi trống vắng. "Nếu lúc đó có ngành khoa học giám định hình sự, thì có thể có được một kết quả khác."

"Kết quả khác? Anh cho rằng lúc ấy..." Chen vào nói chính là Erwin, y kinh ngạc hỏi. "Gϊếŧ thị trưởng là người khác?"

"Dù sao cũng đã qua bảy mươi năm, còn ai quan tâm chân tướng nữa? Giáo hội chỉ lo bắt bớ bộ phận ác ma khủng khϊếp trong đó, củng cố thân phận bảo vệ ánh sáng của bản thân, mà tiểu thuyết gia?" Nhìn Erwin. "Nhuộm đẫm cảm xúc kinh hãi trong đó, cầm bán lấy tiền là được."

"Học giả lịch sử sẽ có hứng thú!" Erwin nghiêm túc nói. "Về miền quê ghi chép chân tướng giai thoại là công việc của họ."

"Có lý." Linh mục vỗ tay. "Đáng tiếc tôi là nhà thần học, chỉ có thể sắp xếp lý luận về Chúa Trời cùng quỷ dữ để mà biện giải. Bây giờ, hai người cứ xem cuốn nhật ký này... Xin lật trang cẩn thận, dù sao cũng đã qua bảy mươi năm, phần gáy sách không bền chắc lắm."

Cẩn thận đặt nhật ký lên bàn sách niên đại xa xưa, mở đến một trang nào đó. Erwin vội cúi sát đầu qua nhìn, quay lại thấy Myron phía sau có vẻ thiếu hứng thú, bèn lùi mấy bước kéo người qua.

Mực nước phai màu trên trang giấy ố vàng có hơi lem lúa, giống như nhật ký Natalie, xác mọt tỏa ra mùi cũ kỹ, kể cả bản thân trang giấy, toàn bộ đều đã tồn tại quá thời hạn, cuốn nhật ký này không viết lại cảm xúc trong lòng, chỉ ngắn gọn ghi chép sự việc.

"... Tôi nhớ... Chính là chỗ này." Linh mục chỉ vào mấy ngày mùa hạ.

Bắt đầu từ thời điểm ghi lại sự kiện phát hiện thi thể dân thị trấn trẻ tuổi ở nghĩa trang, sau vài tuần sẽ xuất hiện danh sách người bị hại mới, thị trưởng viết ra tuổi và giới tính của bọn họ, toàn bộ đều là những thiếu nữ trẻ tuổi mười bảy mười tám. Tiếp theo là danh sách đội tự vệ thôn dân, ban đêm sắp xếp tuần tra từ mấy giờ đến mấy giờ, ai thấy bóng đen kỳ quái, vân vân... Toàn bộ đều ghi lại tỉ mỉ.

Kế tiếp là một danh sách, ghi rõ tư liệu về các thiếu nữ trẻ tuổi trong thị trấn và thôn làng lân cận, Natalie cũng có trong số đó.

Ngày X tháng X, lúc rạng sáng, Frank nhìn thấy một cô gái lang thang trên bãi cỏ nhà mình, đoán là Natalie nhà Fort.

Ngày X tháng X, Bill nửa đêm đỡ đẻ cho cừu, thấy Natalie đi tới từ hướng bờ hồ Tinh Linh, phía trước có một thanh niên khác, căn cứ đặc điểm mái tóc, hẳn là Jean Telsen, con cháu quý tộc ven hồ Tinh Linh.

Ngày X tháng X, ban đêm, Poli trông thấy Jean Telsen dắt Natalie quay về nhà cô ta. Sau khi hỏi Natalie, cô ấy một mực phủ nhận, chỉ nói mình ở nhà ngủ, không có ra ngoài đi dạo.

Ngày X tháng X, vợ chồng Fort mang con gái Natalie đến xin giúp đỡ, hoài nghi cô ấy cũng bị Vampire nhìn trúng. Hôn lễ của Natalie cùng Paul Silver sắp cử hành mấy ngày nữa. Linh mục tiến hành nghi lễ trừ tà, căn dặn cô mang theo thánh giá bên mình, lúc gặp phải mê hoặc, phải lớn tiếng niệm lời của Chúa: Thứ làm các ngươi chảy máu, hại tính mạng các ngươi, bất luận là thú hay người, ta nhất định sẽ phán xét tội của nó ——

...

Ngày X tháng X, dân thị trấn cho rằng Jean Telsen chính là Vampire, muốn đội bảo vệ thị trấn truy bắt. Gia tộc Telsen là quý tộc cổ xưa, cũng có quan hệ thân thiết với hoàng gia và các nghị viên thượng hạ viện, không thể làm càn, tôi ngăn cản yêu cầu của dân thị trấn.

Tôi tự mình đi thăm hỏi Jean Telsen.

Erwin đọc đến chỗ này, ngạc nhiên nói với Myron. "Này, thị trưởng đi thăm hỏi người thân của anh."

Myron nhớ mang máng có một chuyện như vậy. Lúc ấy thị trưởng còn mời hắn đến nơi đây ở, nói ven hồ Tinh Linh dân cư thưa thớt, mà dân thị trấn lại khăng khăng hoài nghi hắn, họ có thể làm ra hành vi không lý trí, hắn ở một mình vốn không an toàn.

Hắn khước từ, vì thị trưởng làm cho người ta cảm thấy không thoải mái lắm.

Ba người tiếp tục xem nhật ký.

Ngày X tháng X, thăm hỏi Jean Telsen. Anh ta không sợ ánh nắng, có thể ăn đồ ăn bình thường, cũng không sợ thánh giá trên người tôi, chính anh ta cũng đeo thánh giá trên người. Người như vậy không thể là Vampire, lại khá là xinh đẹp, phụ nữ trong thị trấn không một người so được với anh ta.

Sự vật xinh đẹp là chất độc, phải kịp thời trừ khử, không thể để lại thế gian, tôi hiến mệnh loại trừ cám dỗ kia, tiễn đến cửa tử vong.

Erwin cười ha hả, chỉ vào câu này trêu đùa linh mục. "Thị trưởng viết như vậy trên nhật ký công vụ, biểu lộ quá nhiều tình cảm cá nhân."

Myron lại nhíu mày, khuỷu tay đẩy đẩy bụng Erwin, hỏi. "Không cảm thấy mấy câu phía sau cực đoan sao?"

"Đúng, những lời này không nên xuất hiện trong nhật ký công vụ." Erwin gật đầu, nhìn xuống phía dưới. "Chờ một chút, anh xem này!"

Ngày X tháng X, chạng vạng, Paul gõ cửa, ngày mai là ngày anh ta kết hôn với Natalie, Natalie lại mất tích từ buổi chiều, toàn bộ người nhà đều đi tìm. Anh ta lo Natalie bị Vampire bắt đi, nhờ tôi tổ chức một đội lục soát tìm người.

Thân là thị trưởng, tôi đề nghị anh ta đừng quá vội vàng, đến ven hồ Tinh Linh hỏi thử Jean, anh ta lại nói đã đi tìm Jean, hơn nữa Jean từ sáng sớm đều giúp đỡ Paul chuẩn bị chuyện hôn lễ, chưa hề rời khỏi mắt anh ta.

Cho Paul súng cùng đạn bạc, để chuẩn bị đối phó với bất kỳ tình huống gì, Paul lại đi hỏi những bạn bè khác của Natalie, tôi thì kêu gọi dân thị trấn tìm người.

Nhật ký viết đến đây, phía dưới không còn nữa, linh mục giải thích, ngay khuya đêm đó, thảm án xảy ra.

"Lúc ấy trong văn phòng có ba người chứng kiến, thị trưởng đã chết, Natalie thần trí không rõ, Paul nổ súng thề rằng Vampire chính là bạn tốt Jean của ông ta, lại không tìm thấy thi thể Vampire làm bằng chứng. Linh mục nói vì đạn xuyên qua tim, Vampire bởi vậy mà tan thành tro bụi."

"Paul không có sinh ra ảo giác vì sợ hãi đấy chứ?" Erwin hỏi.

"Quyền thị trưởng tạm thời tiếp nhận công việc thị trấn có thẩm tra gia tộc Telsen, lại nhận được tin tức Jean Telsen đã về đến gia tộc, mạnh khỏe không có việc gì." Linh mục nói. "Sự việc không giải quyết được gì, nhưng từ ngày đó, trong thị trấn không xuất hiện vụ án tử vong lạ thường nào nữa, cho tới bây giờ..."

Erwin quay đầu hỏi Myron. "Cho nên Jean không phải Vampire nhỉ?"

"Jean Telsen qua đời năm 1982, có ghi chép đầy đủ trong gia tộc Telsen, nếu cậu rảnh rỗi sinh nông nỗi, cứ lấy cớ tìm đề tài mà đi thăm dò thử."

"Người nhà anh sẽ không hung dữ như anh trai anh chứ?" Erwin nhớ tới khí thế hùng hổ dọa người của Kelly, nghĩ lại còn rùng mình.

"Không hung dữ, trái lại hơi tàn nhẫn. Từng có phóng viên báo lá cải và paparazzi lén chụp hình sinh hoạt cá nhân của họ, kết quả mấy anh chị tôi bắt người lại, lột sạch ngâm trong hồ nước xung quanh lâu đài Warwick, lúc đám người đó được cứu lên, mạng cũng sắp không còn."

Erwin không dám hỏi tiếp, lấy giấy bút ra, sao chép nội dung trọng điểm trong nhật ký.

Linh mục nhân lúc rảnh rỗi, tìm Myron nhỏ giọng nói chuyện.

"Tạm thời không bàn đến việc Jean Telsen có phải Vampire hay không, tôi lại không thể không thừa nhận lời ông cố nói, người gia tộc Telsen quả thật xinh đẹp, xinh đẹp đến độ khiến người ta kinh hồn bạt vía, lập tức lo sợ đó là sự cám dỗ của ma quỷ, muốn để con người rơi vào vực sâu tội ác."

"So sánh người khác với ma quỷ, quá mức tán thưởng." Đối với bình luận về dung mạo bản thân, dòng họ Telsen tuy sớm đã nghe đến chai tai, nhưng vẫn nhịn không được bắn một câu chanh chua trở lại.

"Trên con đường đến với Chúa, nếu có ma quỷ xinh đẹp cản đường, tôi cũng sẽ tự tay trừ khử cám dỗ đó..." Linh mục nói, trong giọng nói trầm thấp có một sự hưng phấn sôi trào.

Myron cười khẽ, lại liếc bức tranh trên lò sưởi.

"Không thể không nói, di truyền thật sự là thứ kinh người, ngài và ông cố ngài đều thích tự ý bình luận về giá trị của người khác, đây là một đặc tính điên cuồng khó có thể khống chế."

"À, thú vị thật!" Thần thái trong mắt linh mục phóng to. "Tại sao biết rõ chúng tôi là điên cuồng?"

Nhún nhún vai, Myron đáp. "Chỉ có kẻ ngốc và kẻ điên mới có thể ngay mặt chống lại ma quỷ. Chúa và thiên sứ thật sự, dùng chiến thuật lòng vòng, tiến dần, lừa gạt..."

Erwin sao chép đến một đoạn đột nhiên ngẩng đầu. "Không phải như thế!"

"Vậy thì thế nào?" Myron hỏi lại.

"Vì ma quỷ có thành kiến với mình, cho nên thiên sứ chỉ có thể lòng vòng tiến dần, vất vả quấy nhiễu đối phương." Nói, Erwin cũng dịu dàng lên. "Mà lừa gạt, là để cám dỗ."

"Nói nhảm!" Myron lườm y một cái, lại hỏi. "Chép xong thứ phải chép chưa? Tôi muốn đi về!"

Erwin còn chưa trả lời, linh mục đã cướp lời nói. "Đừng nóng vội, vừa rồi tín đồ mới đưa tới bánh ngọt, uống trà chiều rồi đi!"

"Tôi không..." Myron muốn cự tuyệt, nơi này với hắn mà nói là chốn cũ nặng nề, sẽ làm hắn nhớ tới ký ức đáng ghét kia, tâm tình lại càng thêm tồi tệ.

Linh mục vỗ vỗ bả vai hắn, nụ cười an ủi lòng người tựa như cha hiền.

"Cậu nên thoải mái một chút, đừng nhăn mày quá sâu. Nhà thờ được lập ra là để chỉ dẫn cho con chiên lạc đường, nếu có bất cứ vấn đề gì, hoan nghênh tới tìm tôi hỏi!"

"Tôi cũng không phải con chiên lạc đường, tôi là ngoại đạo."

"Vậy xin cậu hãy quên thân phận linh mục của tôi, đối đãi lẫn nhau như bạn bè." Linh mục biết lắng nghe.

Erwin cảm thấy mình dường như bị họ gạt ra ngoài, bèn áp dụng hành động tự bảo vệ hữu hiệu nhất, chính là chen vào chính giữa hai người, còn cố ý vô tình dùng khuôn ngực rộng lớn của mình che chắn hơn hai phần ba Myron, hơn nữa, tự chủ trương giúp hắn trả lời linh mục.

"Chúng ta đều là bằng hữu, đều ở trong tình yêu của Chúa, yêu láng giềng, yêu kẻ thù, hòa thuận chung sống cùng nhau, không còn tranh chấp nữa!"

Myron mặc kệ họ, ngẩng đầu nhìn, ánh mắt của thị trưởng trong bức tranh cũng phảng phất như đang nhìn hắn.

Cười lạnh, con người ngu muội, đâu có biết bộ dạng thật sự của ác ma là như thế nào?