Thiên Thái Tử Phi

Chương 2

Chương 2 & 3
#Băng 🍄

👇H, H, H và H 😂( viết lần đầu thêm với sự trợ giúp của con bạn là sắc nữ chính hiệu 😁)

Trong phòng chỉ còn lại ánh nến nhỏ leo lắt nhưng cũng đủ soi rõ và làm tăng thêm phần diễm lệ dung nhan đang ửng đỏ của nàng.

Hắn đỡ nàng từ từ ngã xuống đệm lông mềm mại tinh xảo. Bạc môi mỏng áp lên đôi môi anh đào nhỏ xíu. Tay phải nhẹ đỡ dưới cằm hướng lên, tay trái đặt sau gái nàng làm tăng thêm phần tiếp xúc. Chiếc lưỡi như con rắn nhanh nhẹn cạy mở khoang miệng kia thần tốc tiến vào càn quét bên trong. Tư vị thật ngọt.

Mặc kệ hắn làm gì, nàng chỉ biết mở mắt trân trân nằm bất động quên luôn cả hô hấp. Hắn dứt ra kéo theo một sợi tơ bạc từ miệng hai người, thấy biểu cảm ấy, chỉ véo nhẹ vào chóp mũi vờ trách:

- Ngốc! Thở đi.

Nói rồi cúi xuống bên tai thổi khí. Nàng nhột liền cười khúc khích né tránh. Càng tránh hắn càng lấn tới, một tay khóa hai tay nàng trên đỉnh đầu, tay còn lại lần mò tới nơi mềm mại nhô cao trước ngực kia xoa bóp nhẹ nhẹ rồi tiếp tục cúi xuống tìm cái miệng nhỏ ngọt ngào kia.

- Ư.....ưʍ....

Chỉ một lát sau y phục của hai người nhanh chóng được cởi bỏ vứt vung vãi dưới sàn. Dưới ánh nến lung linh, thân thể thiếu nữ 16 tuổi chưa trổ mã hoàn toàn như đóa hoa e lệ chưa nở hết. Ngượng ngùng lấy hay tay che mặt nhưng thật ra là đang lén quan sát thân thể ai kia: cường tráng, rắn chắc, làn da màu đồng rắn rỏi, ực, lão thiên a, thật đẹp a.

Hắn khẽ nhếch môi thì thầm bên tai nàng đồng thời gỡ hai tay ra:

- Cứ việc nhìn, nàng...là người đầu tiên được hưởng diễm phúc ấy đấy.

Nàng sửng sốt, đừng nói là ...xử ...xử nam nha? Chẳng lẽ hắn không có thϊếp hay nha đầu thông phòng gì sao? Như hiểu được suy nghĩ của người kia, hắn nói tiếp :

- Nha đầu thông phòng ta có 5 người : A Đào, A Mai, A Lan, A Trúc, A Cúc nhưng là chưa từng chạm qua.

Phụt! Đào mai lan trúc cúc? Không phải chứ. Đang mải suy nghĩ không biết hắn từ khi nào đã cúi xuống gặm gặm cắn cắn cần cổ trắng nõn của nàng. Bàn tay không nặng không nhẹ xoa bóp hai trái đào mềm mịn, tay còn lại di chuyển xuống ve vãn ở vùng bụng rồi tiến xuống vùng địa phương huyền bí kia.

Một ngón tay tách mở nhụy hoa chưa từng ai chạm tới, nghịch nghịch ở bên ngoài. Một cảm giác kì lạ ập tới, vừa thống khổ mà vừa sảng khoái, bất giác nàng bật lên tiếng kêu nho nhỏ. Ngón tay kia vào sâu hơn một tí chạm đến phòng tuyến kia:

- A...a...đau....

Nghe tiếng kêu, liền rút tay ra rồi dùng hai ngón khuấy động ở phía ngoài. Một dòng mật từ trong hoa huyệt chảy ra khiến nàng bứt rứt khó chịu, vặn vẹo thân thể làm kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ của nam nhân.

Tách hai chân nàng ra chen người vào giữa, gặm nhấm đôi môi kia, vòng hai tay nàng qua cổ hắn, tay vuốt ve khắp thân thể. Nàng nhìn thấy của hắn liền trợn mắt hoảng sợ, vật kia...vật kia sẽ vào trong nàng sao? Lớn như vậy sẽ nức mất. Toan bỏ chạy thì bị giữ lại. Làm sao chưa lâm trận mà nàng bỏ chạy được chứ, hắn dời sự chú ý, cảm thấy đã đủ ẩm ướt liền thúc mạnh, người anh em khó khăn len vào trong hoa huyệt của nàng:

- Aaaaaaaaaa đau quá, đi...đi...ra!

Hắn ngừng lại để dần thích nghi nhưng nàng cứ quấy khiến hắn không kìm được mạnh mẽ luật động, hôn lên đôi mắt ngập nước kia.

Ô ô, nàng khóc, rất đau nha, đau như muốn xé rách thân dưới vậy. Cảm giác được vật kia rất lớn đang chuyển động, cơn đau cũng vơi dần. Thay vào đó là thích thú và có phần mong chờ ...............một dòng nóng ấm thẳng vào hoa tâm. Hắn gục xuống người nàng, lật lại tư thể để nàng lên trên. ( Tỷ ấy mệt ngủ rồi không có tiếp đâu 😂) .

Trong phòng chỉ có tiếng rêи ɾỉ của nữ tử, sau đó là tiếng gầm nhẹ của nam nhân khiến cung nhân bên ngoài cũng ngượng ngùng muốn thu mình lại khỏi âm thanh ái muội kia.

Tiểu Đầu Tử là thái giám thân cận của hắn không khỏi khóc thầm: Từ giờ sẽ chịu cảnh này dài dài, nỗi khổ tâm của hắn thái tử làm sao thấu a!

Sáng hôm sau,...

Nàng có thói quen dậy sớm, bất kể là đêm khuya thức trễ thế nào. Vừa tỉnh liền nhận thức có gì không đúng. A! Vật kia, vật kia...vẫn ở bên trong, mà nàng thì đang nằm sấp trên người hắn. Xấu hổ chết mất!

- Tỉnh rồi!

Hắn mỉm cười nhìn nàng. Khẽ cựa quậy định ngồi dậy thì bị hắn giữ chặt:

- Nàng không nằm yên ta không biết xảy ra chuyện gì nữa đâu? Hửm?

Lập tức nằm yên nhưng cái miệng nhỏ cứ nói không ngừng :

- Thϊếp thân phải dậy sớm thỉnh an phụ hoàng và thái hậu a!

- Phong tục của Chi quốc không như Ngọc quốc, con dâu mới ngày đầu đi nhận tổ tiên trước, ngày thứ hai mới cần thỉnh an. Chiều ta sẽ đưa nàng đi.

A! Thì ra là vậy, nhưng nàng cũng muốn dậy a! Không muốn tiếp tục tư thế ám muội này nữa. Hắn cuối cùng cũng rời khỏi người nàng, thay y phục. Thấy hắn cầm tấm lụa trắng có vết lạc hồng cẩn thận bỏ vào hộp, mặt nàng ửng hồng cả lên khiến ai kia không nhịn được nhéo nhéo vài cái.

- Ta đi đây, nàng nghỉ ngơi đi.

Hắn đi rồi, nàng gọi Tiểu Hồng chuẩn bị nước ngâm mình. Có hai cung nữ tiến vào:

- Tham kiến thế tử phi, người cần gì cứ phân phó.

Ngước nhìn hai người trước mặt, hỏi:

- Các ngươi tên gì?

- Thưa, là A Đào và A Mai.

Đang uống trà, nàng bỗng sặc một tiếng. À đúng rồi, đên đầu các nàng được cài trâm bạc đơn giản. )Cung nữ thường chỉ được cài trâm gỗ.) Mấy người này không tức chết nàng mới là lạ, được an bài bên cạnh thái tử đã lâu, mà không được gọi tiến phòng. Nay nàng chỉ là một công chúa ở xa đến lại được thế này...Nguy hiểm quá, không thể giữ bên người. :

- Được rồi các ngươi cứ lui ra, cần gì ta sẽ gọi Tiểu Hồng không cần phiền đến các ngươi.

- Nô tỳ xin lui.

4 mắt lạnh xuống nhưng rồi cũng bước ra để lại còn mình nàng ở trong phòng. Phù phù. Một lát sau Tiểu Hồng cùng ba cung nữ... đầu cài trâm bạc tiến vào. Khóc không ra nước mắt, huhu, không phải chứ!

- Các ngươi ra ngoài hết đi, Tiểu Hồng ở lại.

Không phải nàng sợ, nhưng là chỉ có hai người ở nơi xa lạ này, phải cẩn thận một chút.

Cúi đầu nhìn thân thể ngọc ngà trắng nõn giờ đây xanh xanh tím tím bởi những dấu hôn, hồi tưởng đêm qua: hắn như một tiểu hài tử gặm cái bánh bao thịt là nàng vậy. Vừa chợp mắt được một lát, có tiếng mở cửa...

#Băng

👉 Thiên thế tử phi.

Chap 3

Một bóng dáng cao lớn bước vào, ánh mắt nhìn người đang ngủ kia lóe lên tia sáng. Hắn tiến đến, vòng ra phía sau xoa bóp cho nàng. Đôi mắt lim dim mơ màng nhỏ giọng:

- Dùng lực thêm một tí, tốt lắm Tiểu Hồng. Hôm nay tay nghề em rất khá.

Bạc môi mỏng khẽ nhếch, tiếp tục công việc đang dang dở.

- Ưm thôi được rồi lấy quần áo cho ta đi, mà sao hôm nay em im lặng vậy?

Quay người lại, chẳng thấy Tiểu Hồng nào đâu, chỉ thấy ' tiểu hài tử' đêm qua gặm gặm cắn cắn nàng đang cười tà mị ở đó. Nàng hét lên một tiếng rồi ngồi thụp xuống khiến nước bắn ra tung tóe.

- Nàng ngại cái gì, thấy cũng đã thấy, sờ cũng đã sờ, chạm...

- Aaaaa, chàng đừng nói nữa. - Nàng bịt tai, cắt ngang lời hắn đang nói.

Hắn cầm một chiếc khăn lớn đi đến, trùm lên rồi ôm nàng ra khỏi thùng, đặt lên trên giường. Tỉ mỉ lau, đang định mặc y phục thì nàng giật lấy chạy ra sau bình phong:

- Ặc! Ta tự làm!

Hắn không nói gì, chỉ cười cười rồi phân phó nha hoàn vào lau dọn.

- Nàng xong chưa, ta đưa nàng đi luôn, không cần đợi tới chiều.

Hoàng cung Chi quốc thật là đẹp. Đường đi lót những viên sỏi tròn tròn nho nhỏ, hai bên đường là những bông hoa rất đẹp mà nàng chưa bao giờ nhìn thấy đang khoe sắc. Thỉnh thoảng có những cơn gió nhẹ thổi qua làm chúng rung rinh lay động như đang nhảy múa.

Bài vị của các vị tiên đế đặt ở Tuệ Lâm cung cũng là nơi ở của Thái hậu. Dâng hương xong, hắn dẫn nào đi thỉnh an.

- Thần thϊếp tham kiến Thái hậu, Thái hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế. - Nàng khom người hành lễ.

- Ai nha, cháu dâu lại đây cho ai gia xem mặt nào. - Nở nụ cười phúc hậu.

- Thái hậu, người thật đẹp a!

Cái miệng nhỏ này thật là dẻo nha. - Ngừng một chút rồi nói tiếp. - Người đâu, chuẩn bị trà và phong bao cho thái tử phi dâng trà thỉnh an.

- Con ở xa tới đây, còn nhiều thứ không hiểu, hay là tối nay ở lại đây ai gia chỉ cho.

Nghe bà nội muốn 'đoạt' thê tử của mình, hắn liền phản đối:

- Không được, Thiên Nhi là thê tử của con phải ở với con.

- Nó bắt nạt con thì phải nói với ai gia, ai gia sẽ làm chủ cho con.

Nàng mỉm cười trả lời :

- Tạ ơn thái hậu!

Nghe nàng nói, hắn tức giận đen mặt.

Tối,...

Dùng bữa xong nàng sửa soạn định qua với thái hậu, liền bị hắn chặn lại.

- Không cho phép nàng đi.

- Đây là lệnh của thái hậu nha.

Hắn truyền lệnh cho đại cung nữ bên cạnh gia gia chờ ở bên ngoài:

- Ngươi về bẩm báo nói thế tử phi không khỏe, hôm khác sẽ bồi người.

rồi đóng sầm cửa lại vác nàng lên giường.

- A a! Chàng làm gì vậy, còn sớm mà.

- Ta phải phạt nàng tội không nghe lời.

Nói rồi vỗ một phát vào cái mông nhỏ kia. Lột hết đồ bên ngoài, chỉ còn lại cái yếm thêu chỉ bạc. Đánh úp lên nơi mềm mại nhô cao kia bóp mạnh.

- Hix, đau a! Đừng mà!

....

Trăng lên cao, gió hiu hiu thổi, đêm xuân còn dài.

Tuệ Lâm cung,...

Bà lão đang ngồi thưởng trà, nghe cung nữ bẩm báo lại mỉm cười vui vẻ:

Ta sắp có chắt bế rồi, chắc hẳn hai đứa hẳn đang.......không nên làm phiền! Haha.

Chỉ là thử xem lòng dạ của nó đối với thê tử thế nào thôi, chứ nỡ nào lại 'cướp' vợ của tôn tử, hắc hắc.

Sáng hôm sau, hắn đưa nàng đi thỉnh an phụ hoàng và mẫu hậu. Thật ra hoàng hậu là người đứng ra nhận nuôi chứ không phải chân chính sinh ra nên chỉ có sự cung kính, tôn trọng chứ không có thân thiết. Hình như hoàng hậu không thích nàng, liên tục gây khó khăn. Mãi sau này nàng mới biết, thì ra vị trí thái tử phi hoàng hậu đã nhắm sẵn cho cháu gái. Đùng một cái ở đâu ra nàng được lên vị trí đó.

Một tuần sau,...

- Ca ca, cho ta xem mặt hoàng tẩu.

Hai cái bóng một lớn một nhỏ chạy ào vào Đông cung. Nhìn thấy người đến, hắn nhíu mày khẽ trách.

- Đã làm nương người ta rồi còn hấp tấp như vậy. Di Phong, lại đây với cậu nào.

Một cục bông nhỏ mũm mĩm ôm lấy chân hắn, hắn ôm đứa bé lên, quay sang chỉ người bên cạnh.

- Tẩu của muội. Còn đây là Vũ Lan công chúa, tiểu muội của ta.

- Tẩu thật đẹp nha!

- Muội cũng rất xinh đẹp.

Nàng cười thân thiết đáp lại. Vũ Lan nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn của nàng, hắn trợn mắt liền cười hì hì bỏ tay xuống. Cục bông nhỏ tuột khỏi người hắn chạy đến bên nàng quan sát, bập bẹ nói:

- Th...phi...xinh...xinh......cổ..đa...u....đau...ai..cắn...cắn

Hả? Mọi người nhìn lên cổ nàng, nàng cũng nhìn xuống xấu hổ không biết trốn vào đâu. Lão thiên a! Đứa bé 2 tuổi thì không biết, còn lại ai mà chẳng biết nó là gì chứa. Nàng lắp bắp kéo kín cổ áo chữa ngượng.

- Ta...ta...bị muỗi cắn ấy mà, con đừng lo.

Cục bông nhỏ liền giơ hai tay ra hướng nàng:

- Ôm...ôm!

Cúi xuống ôm cục bông nhỏ vào lòng, hôn lên đôi má bầu bĩnh trắng hồng của nó. Thấy thế, hắn liền nghiêm mặt liếc liếc nàng. Vũ Lan nhìn hai người cười ám muội:

- Con muỗi này cũng thật to nha hoàng tẩu.

Nàng cười muốn ra nước mắt. Trò chuyện một lát, hai mẫu tử ra về, trước khi về còn dặn.

- Khi nào rảnh huynh dẫn tẩu qua phủ ta chơi nhé. Còn tẩu....hắc hắc...cẩn thận con muỗi a! Haha.

Nàng xấu hổ chui vào trong chăn trùm kín mít:

- Hix, đồ vô sỉ, ta ghét chàng. Xấu hổ chết mất! Aaaa.

Hắn cười thỏa mãn đi đến dỗ dành nương tử nhỏ. Vũ Lan là công chúa duy nhất của Chi quốc, lớn hơn nàng ba tuổi, được gả cho trai trưởng của tể tướng, cũng coi như hạnh phúc.

Tuệ Lâm cung,...

- Tham kiến thái hậu.

- Con không cần quá đa lễ. Con đến một mình sao?

- Tạ ơn thái hậu , huynh ấy đang ở thư phòng ạ.

Trò chuyện một lát, nàng mới lộ rõ ý định.

- Thái hậu cho con tá túc ở đây để học hỏi được không, còn nhiều lễ nghi phép tắc mà con chưa biết.

Tất nhiên là bà mỉm cười đồng ý, chắc là tôn tử của bà mạnh mẽ lắm khiến cháu dâu mệt đến phát sợ. Trước đây không chạm vào nha đầu thông phòng nào làm bà còn tưởng hắn đoạn tụ. Giờ thì không sợ nữa rồi. Hắc hắc!

Thực tế thì đúng như bà nghĩ, đêm nào hắn cũng quấn lấy nàng mệt muốn rã rời không thôi. Hắn nghe tin trán ra mấy vạch đen. Hảo! Nàng giỏi lắm, khi nào trở về phạt thật nghiêm mới được. Cũng sắp tổ chức yến hội, cho nàng nghỉ ngơi vậy!

Yến hội được tổ chức để tiếp đón Sở quốc, hai nước có giao tình từ lâu đời, quan hệ rất tốt. Hơn nữa, hoàng hậu hiện tại cũng xuất thân tử Sở quốc. Sang lần này, có sứ giả, nhị hoàng tử cùng trưởng công chúa mang theo nhiều sản vật dâng tặng.

Chuẩn bị từ trước cả một tuần, hoàng thượng, hoàng hậu, thái tử cùng với thái tử phi Chi quốc ra đón đoàn người đến từ Sở quốc để tỏ mối thâm giao. Hành lễ xong, mọi người cùng tiến vào. Công chúa U Vi xinh đẹp thướt tha trong bộ xiêm y rực rỡ nũng nịu tiến đến bên Hoàng hậu:

- A di, con rất nhớ người a.

- Đứa nhỏ này đã lớn vậy rồi, sắp gả đi được rồi đấy.

- A di biết con thích Phi Vũ ca ca mà.

Dứt lời, tất cả những cung nhân có ở đó đều tái mặt, không khí vui tươi trầm xuống ....