Chương 1
#Băng👉 Thiên thái tử phiChap 1
Xe ngựa chạy nhanh dần, quay đầu ngoảnh lại chỉ thấy thành Trường Lưu đã khuất ở phía xa. Một giọt nước mắt lặng lẽ trượt xuống đôi má trắng mịn một vệt nước dài. Tạm biệt phụ hoàng, tạm biệt mẫu hậu, tạm biệt mảnh đất Ngọc quốc thân yêu... hẹn ...sẽ có ngày quay trở lại...!
Nàng- Sở Ngọc Thiên là công chúa duy nhất của Ngọc quốc, là tâm can bảo bối của Hoàng đế và Hoàng hậu. Cứ tưởng sẽ mãi vui tươi, hồn nhiên ngày ngày vui đùa với cung nữ, làm nũng với phụ hoàng nhưng... thế sự thay đổi. Đất nước xảy ra chiến tranh, con dân lâm vào cảnh lầm than...
Nàng có nhiệm vụ đi hòa thân đổi lấy sự bình yên... với thân phận là Thái tử phi...
Đi hết 15 ngày cũng đến hoàng cung của Chi quốc. Không có hôn lễ long trọng với lí do vừa mới chiến tranh, chỉ có đầu đội mũ phượng , thân mặc giá y đỏ thẫm cùng nha hoàn hồi môn bước vào Đông cung.
Đông cung,...
- Bẩm Thái tử, Thái tử phi đã đến cửa điện.
- Đã biết, ngươi lui ra đi.
_*_*_*_*_*_*_*_*_
- Xin Người dừng bước, Thái tử sẽ đích thân ra đón Người!
Nàng sững người lại, thái giám kia tiếp lời:
- Đó là phong tục của Chi quốc, tân lang đón tân nương vào.
Ra là vậy! Một lúc sau có tiếng bước chân truyền đến, qua lớp khăn mơ hồ nhìn thấy được một nam nhân cao lớn tiến đến đặt tay lên tay nàng dẫn đi. Bàn tay bé nhỏ mềm mại lọt thỏm trong bàn tay to lớn có chai do luyện tập cung kiếm. Một cảm giác ấm áp kì lạ như dòng suối len lỏi vào tim.
Lúc này mới là chiều tà, những tia nắng nhảy nhót xuyên qua khe cửa lọt vào phòng. Hắn dẫn nàng bước vào, trước cửa phòng dán chữ song hỉ đỏ thắm. Bên trong bày biện đầy đủ nghi thức, đại lễ tuy không có, nhưng các nghi lễ trong tân phòng phải thực hiện đầy đủ. Trên bàn có một bình rượu nhỏ, vài món ăn.
Đến bên cạnh giường, nhấc tay cởi hỉ khăn rồi tháo mũ phượng xuống cho nàng. Hé ra một khuôn mặt trắng nõn, xinh đẹp thanh tú. Hắn nhìn nàng hồi lâu, nàng cũng e lệ lén nhìn hắn, tim đập mạnh, mặt khẽ ửng hồng. Thật tuấn dật phi phàm a! Kể từ giây phút đó, cả hai đều chân chính hiểu ra rằng thế nào là vừa gặp đã yêu! ( Ta : Quá nhanh quá nguy hiểm 😂 )
Lấy cái kéo nhỏ ở trên giường, đan tóc của hai người vào nhau rồi cắt một đoạn bỏ vào hộp gỗ tinh xảo. Nghi thức kết tóc hoàn thành rồi đến uống rượu giao bôi. Cả quá trình hai người không nói với nhau câu nào. Hắn cất giọng trầm ấm phá tan sự im lặng ngại ngùng kia:
- Nàng đi đường xa, ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi cho đỡ mệt.
- Đa tạ thái tử.
- Nàng cứ gọi ta là phu quân, không cần quá khách khí.
Sở Ngọc Thiên lén thở phào nhẹ nhõm : Lão thiên a! Phu quân con thật tốt, không độc ác như lời đồn. Phù phù! Cảm giác bất an, lo lắng khi ở một nơi hoàn toàn xa lạ cũng vơi dần.
Nàng đi đường phần mệt, phần đói liền lao vào ăn không một chút hình tượng. Trái lại, hắn tao nhã từng miếng từng miếng nhỏ, nhìn ai kia môi mỏng khẽ nhếch thành một đường cong hoàn hảo:
- Cứ ăn từ từ kẻo nghẹn, không ai dành phần đâu.
Vừa dứt lời, nàng sặc một miếng, ho khù khụ, đỏ mặt tía tai, ăn chậm lại. Dùng bữa xong hắn dặn dò vài câu rồi lập tức trở về thư phòng
Đêm,...
Lúc này nàng đã thay đồ tắm rửa sạch sẽ, lo lắng đi đi lại lại trong phòng không biết làm gì, không biết khi nào hắn về. Còn nữa, nghe ma ma trong cung bảo lần đầu rất đau a!
Vừa đi vừa suy nghĩ bây giờ đã muộn không biết nàng đã ngủ chưa? Thật sự...rất có hảo cảm với tiểu công chúa này.
*Cạch* cửa mở ra, hắn bước vào rồi khép lại.
- Nàng chưa ngủ sao?
Khẽ giật mình rồi lúng túng trả lời :
- À ừm thϊếp thân… thϊếp thân chờ... người.
- Khuya rồi, nghỉ thôi.
Tấm rèm được vén lên, nàng hầu hạ hắn thay y phục, tay chân luống cuống vì lo lắng.
👉 Nếu các nàng đồng ý, chap 2 ta viết cảnh H 😂😂😂 chưa viết lần nào.