Chương 4 &5
#Băng👉 Thiên thế tử phi.
Chap 4. ( dự là mốt mới đăng nhưng sợ mấy nàng quên mất truyện của ta nên chap này ngắn hơn mấy chap trước nhé 😂)
Hoàng hậu sắc mặt khẽ biến nhưng liền khôi phục vẻ bình thường, không hổ danh là mẫu nghi thiên hạ, phản đối lời cháu gái:
- Ta sẽ tìm một mối tốt cho con, ngoan!
- Đi đường xa đã mệt, tất cả hồi cung.
Hoàng thượng lên tiếng cắt đứt không khí quái dị. Tất cả nối gót theo nhau đi vào. Lệnh khai tiệc được ban ra. Những món ăn thơm ngon hấp dẫn lần lượt được đưa ra. Nàng nhìn theo không chớp mắt. Hắn thấy vậy ghé sát tai nàng thì thầm:
- Nhìn ngon lắm sao?
- Ừ!
- Tí nàng ăn thử nói xem có ngon bằng ta không?
- Chàng...vô sỉ!
Hắn gắp cho nàng:
- Ăn nhiều vào, dễ ôm, dễ sinh hài tử. Để sức tối hoạt động nữa!
- Hả?
- Ăn đi!
Nàng ngây ngô không để ý nhưng hắn lại có chủ ý, đêm nay...hắn phải phạt nàng...phạt thật nặng. Bên này tình ý là vậy, bên kia U Vy đang vặn vẹo ly rượu. Tức giận nhìn hai người, quay sang nhị ca bên cạnh hỏi:
- Người bên cạnh Phi Vũ ca ca là ai vậy?
- Muội tức giận sao? Nàng ta là Sở Ngọc Thiên, công chúa Ngọc quốc đồng thời là tân Thái tử phi.
U Phong trả lời, tay lắc lắc ly rượu thầm quan sát ...hắn, lòng dâng lên một tia thưởng thức. U Vy ghen tức trợn mắt nhìn nàng chằm chằm. Cảm giác được có điều gì đó, ngó nghiêng xung quanh liền bắt gặp được đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình, nàng nhận ra đó là người lúc chiều nói thích thái tử.
Dám có ý với ‘vật riêng ‘ của nàng sao? Mơ đi, nghĩ liền làm, quay sang chủ động làm nũng với người bên cạnh. Hắn thụ sủng nhược kinh lại càng ra sức chu đáo dỗ dành nàng làng nàng ta tức đến nỗi bóp nát quả đào trong tay.
Phượng Ly cung,...
- A di, con không chịu đâu, con muốn thái tử ca ca, con muốn thái tử ca ca.
- Vy Vy ngoan! Ta sẽ sắp xếp ngôi vị Trắc phi cho con, sau này lên ngôi, vị trí Hoàng hậu được chọn từ các phi không nhất thiết phải là thái tử phi.
Tâm trạng bức bối dần dần bình tĩnh lại, một nụ cười nham hiểm hé trên môi U Vy.
Sáng hôm sau, hắn đang ở trong thư phòng xử lý chính sự, nàng nằm vắt vẻo ăn bánh ở phía sau tấm bình phong thì có nô tài vào bẩm báo U Vy công chúa xin cầu kiến. Nghe vậy, nàng liền dừng lại nghe ngóng động tĩnh. Một bóng dáng nữ tử mặc sa y mỏng tanh lả lướt bước vào, mô hồ còn nhìn thấy bầu ngực lấp ló dưới lớp áo.
Hắn đang tâm trạng tức tối, đêm qua định phạt nàng thật nặng. Chết tiệt! Nguyệt sự của nàng lại tới làm hắn dở khóc dở cười tiếp tục nhịn. Bây giờ lại thấy tư thế lẳиɠ ɭơ của U Vy cộng thêm lời nói hôm qua làm hắn thêm chán ghét:
Ra vẻ ôn nhu đáng thương, dâng lên một bát chè hạt sen, mềm mại nói:
- Phi Vũ ca ca! Ta tự tay nấu cho, huynh nếm thử đi.
Hắn khẽ liếc bát chè, có mùi lạ, hẳn là xuân dược đi. Trò mèo. Bên trong, nàng khoanh tay nhìn hay người phía ngoài…
- Ca ca ăn đi kẻo nguội!
Khẽ bưng bát chè nhấp một ngụm, lấy khăn lau miệng nhưng thực chất là nhổ ra, nở nụ cười giả tạo:
- Cảm ơn muội.
Thấy hắn đã uống, một tia sáng lóe lên trong mắt U Vy, đợi một lúc rồi tiến đến ngồi lên đùi vòng tay qua cổ hắn. Nàng ở trong tức nghiến răng nghiến lợi nhưng đành kìm nén xem hắn xử sự thế nào. Gạt ra khỏi người nhưng cứ túm lấy ve vãn, bám dai như đỉa:
- Phi Vũ ca ca ta thật lòng thích huynh mà, ta tự nguyện cho huynh mà.
Hắn cảm thấy kinh tởm liền mạnh tay gạt U Vy ra khỏi người. Nàng ta té xuống áo tuột một bên vai, đúng lúc hoàng hậu và hoàng thượng bước vào…
#Băng
👉 Thiên thái tử phi.
Chap 5
- Vũ Nhi...Vy Vy các ...các con…
U Vy che vai chạy đến bên người hoàng thượng, cầu xin:
- Con đã là người của Phi Vũ ca ca, mong hoàng thượng minh xét.
Hắn vẫn dửng dưng nhìn cô ta chờ xem con mèo nhỏ bên trong phản ứng thế nào. Hoàng thượng nhìn hắn rồi nhìn xuống người đang quỳ kia:
- Chuyện là thế nào?
Hoàng hậu bên cạnh lập tức la lên:
- Ai u! Vy Vy của ta. Con đã là người của Vũ Nhi vậy...hoàng thượng phải cho nàng và Sở quốc một câu trả lời thích đáng. Không thì làm sao…
Ý tứ của hoàng hậu quá rõ ràng, phải cho U Vy một thân phận. Nhưng hoàng thượng sao lại không hiểu được ẩn ý sâu xa ở bên trong chứ. Một đất nước liên tục có hai đời hoàng hậu xuất thân từ Sở quốc còn ra thể thống gì?
Đúng lúc này, nàng từ trong bước ra, dáng vẻ mệt mỏi, quỳ xuống hành lễ:
- Xin phụ hoàng và mẫu hậu thứ lỗi, con dâu bái kiến muộn, chỉ là…
Nàng cố ý để lộ mấy dấu đỏ chói mắt ở dưới cổ ( tự bả véo ắ 😂 đêm qua hắn nhịn mà 😂 ) . Người trưởng thành nhìn đều hiểu, hoàng thượng phất tay ý bảo đứng lên. Hoàng hậu và U Vy trợn mắt ngạc nhiên không thể tin được. Chẳng khác nào phu thê thái tử đang xxoo U Vy nhìn thấy liền nhịn không được…
Hoàng thượng nghiêm mặt :
- Ngươi còn gì để nói không?
Vừa xấu hổ vừa tức giận U Vy dập đầu cầu xin:
- Xin hoàng thượng thứ tội. A di, cứu con.
- Hừ! Thôi đứng lên đi, truyền ra ngoài chính là mặt mũi của ngươi mất hết.
Xoay người bước đi, hoàng hậu cũng không dám hó hé gì bước theo. U Vy chạy một mạch về phòng. Trong phòng chỉ còn lại hai người, hắn kéo nàng ngồi lên đùi mình, sờ lên mấy vết trên cổ, khẽ nói:
- Để ta biến nó thành thực nhé?
- Vô sỉ ...không được, ta đang có!
- Ta sẽ không làm gì đâu, chỉ là…
Hắn bỏ dở lời nói, cúi xuống day day cắn cắn cố nàng, một tay luồn vào trong áo xoa bóp. Trong phòng vang lên tiếng rên khe khẽ làm cung nhân đứng ngoài ai nấy đỏ bừng mặt.
Phượng Ly cung,...
- A di, thật sự con không biết ả ta ở bên trong.
- Thôi được rồi về đi. Ta cũng hết cách, hoàng thượng đã biết rồi.
- Nhưng…
- Còn không về…
Hoàng hậu tức giận, U Vy lui ra.
- Hừ! Vô dụng.
( Đừng hỏi tại sao vai diễn nữ phụ chỉ có vậy 😂 bả là người qua đường thôi, chưa phải nữ phụ, nữ phụ đã đề cập ở văn án :))))
Nhưng hết muội rồi lại đến huynh nhà họ U kia. Hôm ấy, hắn đang luyện võ ở hậu viện, võ thuật cao siêu là vậy nhưng không hiểu sao mọc ở đâu ra một cái vỏ chuối làm hắn bị trượt...và một vòng tay vững chắc của một...nam nhân khác đỡ lấy hắn. Tư thế ái muội, nam tử tuấn mĩ nằm gọn trong vòng tay tuấn dật, mà khoan...vòng tay kia đang chuyển động...sờ sờ… sờ sờ. Một cảm giác kinh hãi chạy dọc sống lưng.
- Aaaaaaaaaaa!
- Aaaaaaaaaaa!
- Aaaaaaaaaaa!
Ba tiếng hét cùng vang lên làm mấy chú chim gần đó bay vèo mất hút. Một của hoàng hậu, một của nàng và một của hắn. Thoát khỏi vòng tay kia, người còn chưa hết ớn lạnh đã bị tra khảo :
- Con không thích U Vy là vì…
- Chàng...chàng...chàng...đoạn tụ sao?
Hắn đen mặt bác bỏ, chỉ U Phong đang tựa tiếu phi tiếu đứng đằng kia:
- Có hắn mới đoạn tụ, ta có hay không nàng còn không biết, hửm?
- Không ai hết! - U Phong đáp trả rồi dùng khinh công đi mất hút.
_*_*_*_*_*_*_*_*_
Không lẽ thái tử đoạn tụ sao? Vậy tình cảm thắm thiết kia là giả? Hoàng hậu đi đi lại lại suy nghĩ :
- Nô tỳ Tiểu Liên tham kiến hoàng hậu.
- Đứng lên đi! Ngẩng đầu lên!
Một dung nhan mềm mại, thân hình nhỏ nhắn hiện ra. Hoàng hậu khẽ cười, một nụ cười nguy hiểm :
- Ngươi *nói nhỏ* như thế...như thế...như thế...hiểu ý ta chứ! Nếu được vị trí trắc phi sẽ là của ngươi.
- Nô tỳ sẽ cố gắng hoàn thành, vạn lần tạ ơn hoàng hậu đã chiếu cố *dập đầu *
- Ngươi lui đi.
- Nô tỳ xin lui.
Đông cung,...
- Tối, ăn cơm xong, hai người nằm trên giường trò chuyện :
- Này, chàng không bị tên kia bẻ cong đấy chứ?
Nàng vừa hỏi vừa bỏ nho vào miệng nhai. Hắn nheo mắt trả lời :
- Ta chỉ bị nàng làm từ mềm thành cứng thôi!
Khụ! Nàng ho sặc sụa rồi nhét nho vào miệng hắn, nhân cơ hội ngậm luôn ngón tay nàng, tay bắt đầu sờ loạn:
- Nguyệt sự của nàng đã hết, hửm?
- À...cái đó...cái đó…
Chưa kịp dứt lời đã môi đã bị đóng chiếm…
Băng: 😂😂😂 ( muốn thịt nữa không??? 😁😁😁) với lại tỷ Tiểu Liên kia một bước lên mây thật đấy ạ ^^