Yến Dương Gia chẳng ngủ được bao lâu đã tỉnh, nghe thấy động tĩnh nên mới vào nhà xem thử.
Buổi tối, Thư Tu làm thịt một con gà, rồi cho thêm nấm hái trên núi vào nấu cùng. Món ăn thơm ngon khiến Yến Dương Gia không nhịn được mà ăn thêm mấy miếng.
"Loại nấm này ở sau núi còn nhiều lắm, nếu cậu thích, sau này tôi sẽ hái thêm." Thấy Yến Dương Gia thích ăn nấm, trong lòng Thư Tu không hiểu sao lại cảm thấy vui.
Chỗ nấm này là lúc nổi hứng anh lên núi hái, ban đầu định làm sốt nấm, nhưng hôm nay nấu gà, thấy chẳng có món ăn kèm nào nên tiện tay bỏ vào, không ngờ Yến Dương Gia lại rất thích.
Yến Dương Gia nhìn tô thịt gà đầy ắp trong bát mình, chỗ thịt này, đến ở thành phố cũng chưa chắc nhà nào cũng dám ăn, vậy mà người trước mặt hắn lại không hề tiếc rẻ.
"Lát nữa tôi sẽ gửi tiền ăn cho anh." Yến Dương Gia cảm thấy hơi ngại, hôm nay mới đến đây, hai bữa cơm đều vượt quá mong đợi của hắn.
Cũng không thể để một mình Thư Tu gánh hết những thứ này, hai người đàn ông ăn cơm, chắc chắn sẽ ăn nhiều hơn phụ nữ, không thể cứ mãi chiếm của hời của dân bản xứ.
Thư Tu chớp chớp mắt, nghiêng đầu nghĩ ngợi một chút, không biết nghĩ đến gì, anh cũng không từ chối, cười tươi gật đầu, "Được thôi, tôi không khách sáo với cậu nữa, sau này muốn ăn gì thì nói với tôi, cơ bản món gì tôi cũng nấu được."
"Vậy cũng tốt." Yến Dương Gia đáp lời một cách khô khan, hắn cảm thấy Thư Tu quá nhiệt tình, lại không rõ lý do, đành cho là người thôn Thượng Nguyên vốn hiếu khách. Nhưng phải công nhận là đồ ăn Thư Tu nấu thực sự rất ngon, hắn ăn rất hài lòng.
Sau khi ăn xong, Yến Dương Gia hiếm khi ngẩn người ra một lúc.
Ban đầu hắn tính sau khi ổn định sẽ đến hợp tác xã mua đồ. Lần này đi quá vội, nhiều thứ chưa chuẩn bị, hắn định tới nơi rồi mới sắm dần.
Thôn Thượng Nguyên cách trấn Hoàng Thạch cũng không xa, mua đồ cũng khá thuận tiện. Nhưng giờ trời đã tối đen, đừng nói là hợp tác xã, cái gì cũng đều đóng cửa cả rồi.
Sắc mặt Yến Dương Gia càng lúc càng lạnh.
"Cho cậu cái này." Thư Tu rửa bát xong, vào nhà, rồi bưng ra một cái chậu, trong đó đựng vài món lặt vặt.
Bàn chải đánh răng, kem đánh răng, khăn mặt, thậm chí còn có cả một bánh xà phòng. Thời buổi này, xà phòng là hàng hiếm, vậy mà Thư Tu lại chuẩn bị được một bánh cho hắn.
Yến Dương Gia có chút kinh ngạc, trong mắt hiếm hoi hiện lên vẻ ngỡ ngàng: "Cho tôi à?"
"Đúng rồi, tôi thấy cậu hình như chẳng mang theo gì cả, nên chiều nay đi chuẩn bị mấy thứ này cho cậu." Thư Tu cười tít mắt với hắn, rồi đột nhiên vỗ đầu một cái, "À còn cái này nữa, chờ tôi chút."
Yến Dương Gia nhìn Thư Tu lại chạy vào bếp, mang ra một cái cốc tráng men, "Cái này để cậu dùng uống nước."
Anh thấy ánh mắt Yến Dương Gia dừng trên cái cốc, liền nhét vào tay hắn, "Mới mua đấy, chưa ai dùng qua đâu."
Yến Dương Gia đứng dậy, "Anh chờ tôi một lát."
Đi được hai bước, hắn lại quay đầu hỏi Thư Tu: "Phòng tôi có đèn không?"
"À à, có đấy, ngay trên tường cạnh cửa, kéo công tắc là sáng." Thư Tu vội vàng trả lời.
Yến Dương Gia gật đầu rồi bước vào phòng, chẳng bao lâu sau liền cầm một cái ví ra.
Đây là lần đầu tiên Thư Tu nhìn thấy ví tiền, từ trước đến giờ anh toàn dùng khăn tay để gói lại, không ngờ còn có kiểu tinh tế thế này.
Hắn rút mấy tờ "Đại đoàn kết" từ trong ví ra , tổng cộng mười tờ, đưa cho Thư Tu: "Số tiền này coi như là tôi mua mấy món kia, cộng với tiền ăn uống sau này, chắc sẽ phải làm phiền anh rồi."
Thư Tu không kìm được mà tròn xoe mắt, nhiều tiền như vậy?
Sao cái người trí thức trẻ đẹp trai quá mức này lại khác với tưởng tượng của anh quá vậy?
Nhưng Thư Tu liếc mắt thấy cái ví trống không trong tay Yến Dương Gia, chẳng lẽ là... đưa hết cả tài sản ra rồi?
Nghe nói mấy người trí thức trẻ đều sĩ diện, khổ mấy cũng cố chịu.
Thôi vậy, anh cứ cầm trước đã, sau này có thể giúp đỡ hắn một chút, làm gì có ai sống qua ngày mà dốc sạch tiền ra như thế?
Yến Dương Gia thấy Thư Tu nhận lấy tiền thì thở phào nhẹ nhõm.