Sợi mì khá mềm lại dễ tiêu hóa, vì thế Thư Tu mới chọn tự cán mì.
Khuôn mặt Yến Dương Gia hơi ửng đỏ, không biết là vì nóng hay có phần ngượng ngùng. Hắn mím môi thu dọn bát đũa, ngón tay thon dài vừa chạm vào cái bát thì đã bị Thư Tu giành lấy.
"Cần gì để cậu làm việc này?" Anh nhanh nhẹn gom bát đũa lại, chuẩn bị mang ra ngoài rửa.
Trong sân có một cái giếng, tiết kiệm được bao nhiêu công, ít nhất cũng không cần ra tận sông gánh nước.
Yến Dương Gia hé miệng, nhẹ nhàng nói lời cảm ơn: "Cảm ơn anh."
"Khách sáo gì chứ, sau này cậu ở lại thôn Thượng Nguyên hỗ trợ rồi, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm mà." Thư Tu cười tươi rói. "Cậu thích ăn, sau này tôi thường xuyên nấu cho cậu ăn."
Yến Dương Gia khựng lại một chút, nhìn anh, giọng trầm thấp: "Yến Dương Gia, là tên tôi."
"Ờ." Thư Tu ngẩn người một chút, rồi cũng nhe răng cười: "Thư Tu."
Anh vừa rửa bát vừa lẩm nhẩm một khúc nhạc chẳng ra điệu gì, múc nước giếng rửa sạch mấy cái bát rồi cất lại vào bếp.
Liếc nhìn về phía phòng Yến Dương Gia, thấy hắn đã quay lại nghỉ ngơi.
Suốt mấy ngày đi tàu, hắn gần như không được nghỉ ngơi tử tế. Giờ đã tới nơi, tất nhiên là phải tranh thủ ngủ bù.
Trước đó, lúc giúp hắn xách túi, anh đã thấy cái túi nhẹ tênh, chắc chắn là chẳng mang theo được bao nhiêu đồ.
Nhưng đã tới thôn Thượng Nguyên, muốn sống qua ngày thì có nhiều thứ là không thể thiếu.
Thư Tu rời khỏi sân, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Không biết có phải do chăn đệm mới quá mềm hay không mà Yến Dương Gia ngủ một mạch đến khi trời bên ngoài bắt đầu chạng vạng mới tỉnh.
Mở mắt ra, hắn còn chưa kịp định thần mình đang ở đâu, phải mất một lúc mới nhớ ra là mình đã đến thôn Thượng Nguyên.
Trong phòng không bật đèn, rèm cửa kéo kín khiến chẳng có tí ánh sáng nào lọt vào.
Yến Dương Gia lần mò ra khỏi phòng trong bóng tối, phát hiện phòng khách đang sáng bằng một bóng đèn công suất nhỏ.
Dù nói là phần lớn vùng quê lúc này đã có điện, nhưng nhiều nhà vẫn không dám mắc dây để dùng điện. Tiền điện thời này không rẻ, nhiều người còn chưa lo nổi.
Ánh mắt Yến Dương Gia hiện lên một tia nghi hoặc, nghe lời trưởng thôn nói, Thư Tu là người ngay cả công điểm cũng không kiếm nổi, vậy sao nhà anh vẫn dùng điện?
"Cậu dậy rồi à?" Cửa phòng khách két một tiếng được đẩy ra, Thư Tu thò đầu vào, vừa thấy Yến Dương Gia liền gọi: "Ra rửa mặt rồi ăn cơm đi."
"……" Yến Dương Gia không hiểu sao cứ có cảm giác như mình đang bị Thư Tu nuôi như một con heo con vậy.
Rõ ràng buổi trưa hắn đã ăn một bát mì to, vậy mà khi Thư Tu nói tới chuyện ăn cơm, hắn lại cảm thấy đói.
Hắn do dự một chút, cuối cùng vẫn đi theo Thư Tu ra sân.
Trong sân có một chiếc bàn đá, ban ngày bị nắng chiếu vào nên giờ còn hơi âm ấm. Thư Tu mở nắp các món ăn ra, thấy Yến Dương Gia đi ra thì chỉ tay về phía cái chậu rửa bên cạnh: "Đó là cái chậu tôi vừa mới mua cho cậu, nước là tôi vừa múc từ giếng lên, chắc là hơi lạnh."
Nhưng thời tiết thế này, rửa mặt bằng nước lạnh lại rất dễ chịu.
Yến Dương Gia bước tới, phát hiện trong chậu còn có một chiếc khăn mặt mới, vừa nhìn là biết được mua cùng với cái chậu.
Hắn nhìn cái chậu in hình song hỷ đỏ nổi bật, khẽ khựng lại một chút, nhưng vẫn rửa mặt theo lời dặn.
Nước giếng mát lạnh vỗ lên mặt khiến hắn tỉnh táo hẳn ra.
"Rửa xong thì mau lại đây ăn đi." Thư Tu gọi hắn, thật ra anh đã nấu xong từ lâu, chỉ là Yến Dương Gia vẫn chưa tỉnh, anh biết chắc là hắn đã mệt rã rời rồi.
Tình trạng như của Yến Dương Gia, trong mấy đợt thanh niên trí thức trước đây không thiếu.
Trước kia Thư Tu còn từng theo dân làng cười nhạo mấy người đó yếu ớt, chẳng bằng trai làng lực lưỡng. Thế mà bây giờ anh lại cảm thấy có chút xót xa.
Cũng may trời còn nóng, thức ăn nấu xong để một lúc cũng không sợ nguội, Thư Tu bèn tranh thủ làm việc của mình, đợi đến khi Yến Dương Gia tỉnh dậy rồi cùng ăn.