[Niên Đại] Đoá Hoa Cao Lãnh Này Tôi Hái Chắc Rồi

Chương 4

Ban đầu Yến Dương Gia tưởng rằng nhà của người mà trưởng thôn gọi là "không ra gì" sẽ lộn xộn bừa bộn, dù sao cũng là người đến công điểm còn không kiếm nổi.

Nhưng ngoài dự đoán của hắn, sân nhà lại vô cùng ngăn nắp, thậm chí trong vườn sau còn trồng rau.

Số rau không nhiều, nhưng đủ để ăn.

"Đây là phòng ngủ, tổng cộng có hai phòng, tôi ở một phòng, còn phòng kia…" Thư Tu ngập ngừng một chút, "thì để trống, cậu cứ ở phòng đó là được."

Phòng khách ở giữa là nơi ăn cơm và tiếp khách, hai bên trái phải là hai phòng ngủ, mỗi bên một gian.

Không đợi Yến Dương Gia lên tiếng, Thư Tu đã nhanh nhẹn mở cửa phòng kia ra, tíu tít đi tìm một miếng vải để lau dọn sạch sẽ.

Thấy hành lý của Yến Dương Gia, anh cũng lặng lẽ rời khỏi phòng.

Yến Dương Gia không để tâm lắm, căn phòng này tuy đồ đạc đơn giản, nhưng lại rất hợp ý hắn, có một cái bàn học riêng, một tủ đựng quần áo.

Giường kê sát tường, tường lại là tường trắng sạch sẽ hiếm thấy ở vùng quê, nền nhà lát bằng gạch đỏ.

Trên giường hiện chưa có gì, nhưng vừa rồi đã được Thư Tu lau qua một lượt, trên ván còn đọng lại dấu vết của nước lau.

Yến Dương Gia đang suy nghĩ có nên hỏi mượn Thư Tu một bộ chăn không, vì dù ban ngày trời nóng, ban đêm lại hơi se lạnh.

Cánh cửa phát ra tiếng "két" rồi bị đẩy mở, Yến Dương Gia quay đầu nhìn, thấy Thư Tu ôm một chồng chăn bước vào.

"Tôi thấy cậu không mang theo chăn gối, mấy bộ này tôi mới đặt làm dạo trước, còn mới tinh, giờ để cậu dùng là vừa." Thư Tu vừa nói vừa trải chăn ra giường.

Yến Dương Gia hơi khựng lại, "Hay là… anh đưa tôi bộ nào cũ cũng được, tôi nằm tạm là được rồi."

"Làm sao mà tạm với không tạm," Thư Tu cười hồn nhiên, "Chăn làm ra là để dùng, cậu dùng hay tôi dùng thì cũng như nhau cả thôi, mới giặt sạch rồi, cứ yên tâm mà dùng."

"Cảm ơn." Thư Tu đã nói đến nước này, Yến Dương Gia đương nhiên không thể từ chối, khẽ gật đầu cảm ơn anh.

Thư Tu gãi đầu, cười hề hề hai tiếng, "Chắc cậu chưa ăn gì nhỉ? Đợi tí, tôi đi chuẩn bị chút gì cho cậu ăn."

Nói xong anh hớt hải chạy ra khỏi phòng.

Trên khuôn mặt lạnh nhạt của Yến Dương Gia hiếm khi hiện lên vẻ ngỡ ngàng, người ở đây ai cũng nhiệt tình vậy sao?

Dù vậy… đúng là hắn chưa ăn gì thật.

Ngồi tàu mấy ngày liền, mùi trên tàu lại khó chịu làm hắn chẳng có khẩu vị, chỉ ăn được vài miếng qua loa.

Xuống tàu lại phải lặn lội đường dài mới đến được thôn Thượng Nguyên, bụng hắn sớm đã bắt đầu phản đối rồi.

Chỉ là, mấy ngày đầu khi vừa mới đến, thanh niên trí thức chưa được tính công điểm, nên lương thực nếu không tự mang theo thì tạm thời cũng không có.

Nhiều người không ngại vất vả, tự mình vác lương thực đến, chỉ sợ đến nơi lại không có gì để ăn.

Yến Dương Gia vốn tính sau khi ổn định sẽ đến hợp tác xã mua ít đồ, tiện thể mua gì lót dạ.

Hắn cũng từng nghĩ đến chuyện mua thức ăn từ người dân trong thôn, chỉ là hắn vốn kén ăn, sợ bỏ tiền ra mà ăn chẳng hợp khẩu vị.

Nhưng chủ nhà lại quá nhiệt tình, hắn cũng ngại từ chối, lát nữa ăn tượng trưng chút gì đó là được.

Tiền nhất định sẽ tính toán rõ ràng với anh, cứ xem như hắn trả tiền ăn, dù sao thời buổi này nhà nào cũng khó khăn, huống hồ anh lại là người không có công điểm.

Yến Dương Gia cũng không suy nghĩ gì nhiều nữa, bởi vì lúc này trong sân đã bắt đầu tỏa ra mùi thơm quyến rũ.

Mùi hương này còn thơm hơn bất kỳ món nào hắn từng ngửi qua, làm bụng hắn kêu lên "ục" một tiếng rõ to.

Yến Dương Gia hiếm khi có chút xấu hổ, vành tai đỏ bừng. Hắn cảm thấy quyết định ban nãy của mình có lẽ sẽ bị "vả mặt".

"Đồng chí trí thức, ra ăn cơm đi." Thư Tu bưng mâm đồ ăn đặt xuống bàn trong phòng khách.

Nghĩ đến chuyện Yến Dương Gia chắc đã lâu chưa được ăn uống tử tế, nên anh tự nhào bột, tự cán mì làm một bát mì trứng cà chua.

Nước dùng đậm đà với trứng và cà chua, chan lên sợi mì tươi dai ngon, đầy ú ụ một bát.

Yến Dương Gia ngồi xuống bàn, Thư Tu đưa đũa cho hắn rồi nói thêm một câu: "Cậu chờ chút," rồi bước ra khỏi phòng.

Thư Tu rất nhanh lại mang vào một đĩa dưa chuột muối. Dưa chuột được ướp cùng ớt nhỏ, tỏi và nước tương vài ngày, vị chua chua cay cay rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác.

Hôm nay là lần đầu tiên anh mở hũ dưa chuột này, vừa mở ra ngửi thử, thấy mùi thơm vừa miệng, anh cảm thấy lần này mình làm khá thành công.

Món này là anh học được từ nơi khác, lần đầu làm, không ngờ lại ra hồn như vậy.

Thư Tu đặt đĩa dưa giữa bàn, nhìn Yến Dương Gia nhe răng cười: "Ăn đi, nhanh lên."

Dưa chuột hơi cay cay, lại pha chút ngọt ngọt, vừa giòn vừa ngon miệng.

Mì trứng cà chua thì thơm nức, sợi mì dai, nước dùng ngấm đều, vừa ăn vừa còn đọng lại dư vị trên môi.

Mấy món gia đình đơn giản này lại khiến Yến Dương Gia cảm thấy còn hợp khẩu vị hơn cả sơn hào hải vị hắn từng ăn trước đây.

Bát mì to đầy ú ụ được hắn ăn sạch sẽ không sót giọt nước, đĩa dưa chuột vốn dùng để ăn kèm cũng đã sạch trơn trong lúc hắn ăn mì, Thư Tu không bày thêm nữa.

Không phải anh tiếc, mà là nghĩ đến việc Yến Dương Gia mấy ngày nay chưa ăn uống tử tế, dưa chuột lại có phần cay, sợ bụng hắn không chịu nổi.