[Niên Đại] Đoá Hoa Cao Lãnh Này Tôi Hái Chắc Rồi

Chương 3

Hắn cảm thấy giọng nói của người này không giống với người trong thôn, không mang theo âm điệu đặc trưng quê mùa vốn có.

Thấy Yến Dương Gia không nói gì, Thư Tu liền bắt đầu tự quảng bá bản thân: "Ở cùng tôi là đứng đắn lắm đấy, tôi xuống được phòng bếp lên được phòng khách, tuyệt đối là kiểu người lý tưởng để chung sống."

Yến Dương Gia hơi nhíu mày, cảm thấy lời Thư Tu nói thật không ra làm sao.

Sao nghe thế nào cũng thấy kỳ kỳ.

Thế mà Thư Tu lại không hề nhận ra, vẫn thao thao bất tuyệt: "Quan trọng nhất là nhà tôi chỉ có một mình tôi, yên tĩnh lắm, hơn nữa còn…"

"Nhà anh chỉ có một mình?" Yến Dương Gia nghe đến đây, trong lòng hơi động, ngắt lời anh.

Thư Tu ngẩn ra, giọng nói của Yến Dương Gia thật dễ nghe, như suối trong chảy róc rách mà anh từng nghe qua khi còn ở trong núi. Giữa mùa hè nóng bức này, tiếng nói ấy như ly nước mát làm lòng người dịu hẳn.

Anh sực tỉnh, thấy Yến Dương Gia đang mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn mình, liền nhe răng cười đáp: "Đúng vậy, nhà tôi chỉ có mình tôi thôi."

Lúc này Viên Thụ Căn đi tới, tay chắp sau lưng, nghe được câu của Thư Tu thì gật đầu xác nhận: "Không sai, nhà cậu ta thật sự chỉ còn mình cậu ta."

Nói đến đây, Viên Thụ Căn lại trừng mắt nhìn Thư Tu với vẻ thất vọng: "Cậu xem cậu đi, lớn chừng này rồi mà điểm công còn không bằng mấy cô gái trong thôn, nếu không phải nhờ cha cậu…"

Lời nói đến đây thì ông ấy ngừng lại, cuối cùng cũng không tiếp tục nữa.

Yến Dương Gia chẳng mấy bận tâm đến lời trưởng thôn, toàn bộ sự chú ý của hắn đều dồn vào việc người trước mặt này thật sự sống một mình.

Với thân phận hiện tại của hắn, sống ở nơi đông người không phải điều thích hợp, càng ít người thì càng có lợi cho hắn.

Mà người trước mặt lại hoàn toàn phù hợp với tình hình hiện giờ của hắn.

Thư Tu cảm thấy đôi mắt của Yến Dương Gia trong veo, sáng rõ, ánh mắt nhìn anh khiến tim anh đập càng lúc càng nhanh.

Rồi anh nghe thấy một câu nói như âm thanh tuyệt diệu nhất từ trước đến giờ: "Vậy thì làm phiền đồng chí rồi."

Miệng Thư Tu cười đến mức không khép lại được: "Hành lý của cậu đâu? Để tôi xách giùm, tôi đưa cậu về nhà."

Đến khi Thư Tu nhìn thấy chiếc túi của Yến Dương Gia, trong lòng trào lên một cảm giác xót xa rõ rệt.

Túi của hắn không lớn, thậm chí còn hơi bẹt xuống, rõ ràng là chẳng mang theo bao nhiêu đồ đạc.

Những năm gần đây, dân làng cũng đã dần hiểu rõ tình hình của trí thức trẻ.

Tuy là người thành phố, nhưng không ít người trong số họ còn sống khổ hơn cả dân quê, làm việc cũng chẳng được bao nhiêu.

Nhiều người trong thôn từ cảm giác kính sợ người thành phố lúc đầu, nay đã bắt đầu chán ghét, coi thường.

Làm việc thì chẳng ra sao, chuyện thì lại nhiều, mỗi lần nhắc đến trí thức trẻ là dân làng lại đau đầu.

Huống hồ gì năm nào cũng có trí thức trẻ mới được điều về hỗ trợ.

Nói là hỗ trợ xây dựng nông thôn, kết quả làm việc lại không nhiệt tình bằng dân quê khiến nhiều người trong thôn bực mình.

Chỉ là những bực bội ấy cũng chỉ đành trở thành đề tài tán gẫu sau bữa cơm, không thể nói thẳng ra.

Hiển nhiên, điều kiện gia đình của Yến Dương Gia cũng không mấy khá giả. Có lẽ trong nhà con cái đông đúc, hắn không được yêu thương nên bị đưa xuống quê rèn luyện vài năm, ngoài mặt thì nói là hưởng ứng lời kêu gọi của nhà nước.

Thư Tu cảm thấy Yến Dương Gia chính là kiểu người như vậy.

Chẳng qua anh cũng biết điều, xách túi cho Yến Dương Gia mà giả vờ như không thấy sự túng thiếu ấy, suốt dọc đường đi cứ bước mạnh như thể khí thế ngút trời.

Yến Dương Gia theo chân Thư Tu về đến nhà, vừa nhìn thấy căn nhà thì không khỏi ngạc nhiên.

Hắn vốn nghĩ dân quê nói nhà lớn chỉ vì họ chưa từng thấy những căn nhà thực sự lớn, ai ngờ giờ mới nhận ra chính mình mới là kẻ thiển cận, căn nhà này đúng là to thật.

Nhà của Thư Tu không chỉ lớn mà còn là kiểu nhà ngói tường gạch hẳn hoi hiếm có ở vùng quê.

Một khoảng sân rộng, chính giữa sân đối diện với cổng là dãy nhà hai gian: hai phòng ngủ và một phòng khách. Phía đông là nhà bếp, phía tây là nhà vệ sinh riêng biệt, sát tường rào còn có một cây táo lớn mọc tươi tốt.