[Niên Đại] Đoá Hoa Cao Lãnh Này Tôi Hái Chắc Rồi

Chương 2

Thư Tu móc móc tai, cả sân này giọng to nhất chính là trưởng thôn, vậy mà ông ấy còn có mặt mũi bảo người khác là ồn ào.

Ánh mắt anh đảo một vòng quanh nhóm trí thức trẻ đang đứng co ro, cuối cùng dừng lại ở người đang đứng yên lặng kia.

Chỉ đứng ở đây một lúc thôi, anh đã thấy không biết bao nhiêu cô gái trẻ và phụ nữ đã có chồng đều liếc mắt nhìn người đó. Chỉ tiếc, đứng ở chỗ của anh thì chỉ nhìn thấy được cái ót, không thấy được chính diện.

"Vậy thế này đi, ai sẵn lòng nhận trí thức trẻ thì bước ra, để các trí thức trẻ cũng được lựa chọn một chút. Dù gì sau này cũng phải sống cùng nhau không ít ngày, tất nhiên là nên chọn người mình thấy hợp ý." Viên Thụ Căn nói một câu công bằng.

Thật vậy, sống chung lâu ngày thể nào cũng có va chạm, tất nhiên nên để bọn họ tự chọn người mình thấy thuận mắt.

Tất cả những người đồng ý cho trí thức trẻ đến ở đều vội vàng bước lên một bước, sợ mình bị bỏ sót.

Viên Thụ Căn khẽ ho một tiếng, nét mặt dịu lại, nhìn về phía mấy trí thức trẻ: "Các đồng chí trí thức trẻ, các cậu có thể hỏi thăm tình hình gia đình mọi người trước rồi quyết định có muốn đến ở không."

Chuyện này, Viên Thụ Căn sẽ không can thiệp sâu. Ai ở đâu, ở nhà ai, đều do các tri thức trẻ tự thương lượng với nhau.

Vợ chồng sống với nhau còn cãi vã, huống gì là người xa lạ ở chung. Dù lúc đầu thấy không sao, sống lâu rồi kiểu gì cũng nảy sinh mâu thuẫn.

Đến lúc đó, ông ấy cũng có cớ mà nói: "Đấy là các cậu tự chọn nơi ở đấy nhé, chẳng liên quan gì đến tôi."

Mấy trí thức trẻ mới đến nhìn nhau, ai nấy đều thấy lời trưởng thôn nói rất có lý.

Không ai muốn ở nhầm vào nhà nào quá tệ, được hỏi kỹ trước thì quá tốt rồi.

Ngay sau đó, có một người bước ra, cười với trưởng thôn: "Trưởng thôn, nếu đã như vậy thì chúng cháu cũng không khách sáo nữa. Dù sao sau này chúng cháu cũng sẽ sinh sống lâu dài ở đây, nhân dịp này cũng tiện tìm hiểu thêm về thôn mình."

Đấy, người thành phố đúng là biết ăn nói, Viên Thụ Căn gật đầu, ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng trong lòng lại rõ ràng như gương.

"Được, các cậu muốn hỏi gì thì cứ hỏi. Nếu họ nói sai điều gì, dân làng sẽ lập tức chỉ ra, người ở ngay phía sau các cậu đó, đi xem đi."

Nhóm trí thức trẻ liền quay đầu lại, người đứng phía sau cũng lập tức thấy rõ mặt của họ. Ánh mắt của họ trước tiên dừng lại ở người đàn ông cao lớn kia, ngẩn ra một chút rồi mới kịp phản ứng, vội vàng gọi lớn:

"Các trí thức trẻ, nhà tôi thế nào tôi có thể kể rõ, ai muốn thì cứ đến nhà tôi xem thử."

"Nhà tôi thích hợp cho các cô gái, vì nhà tôi nhiều con gái, như thế mấy cô sẽ có bạn cùng trò chuyện."

"Nhà tôi có một nửa là nhà ngói gạch xanh, nếu các cậu đồng ý, nhà tôi có thể nhường một phòng riêng."

Dân làng thì ồn ào náo nhiệt, tiếng nói cười không dứt, nhưng lúc này Thư Tu lại chẳng nghe thấy âm thanh gì cả.

Anh nhìn người đàn ông vừa quay người lại, người đó có làn da trắng trẻo, sạch sẽ trong trẻo, sống mũi cao thẳng, hàng mi hơi cong. Những trí thức trẻ khác đã bắt đầu trò chuyện với dân làng, chỉ riêng người này vẫn đứng yên lặng tại chỗ không hề nhúc nhích.

Thư Tu bắt đầu hoài nghi không biết mình có bị bệnh không, bởi vì giờ đây trong mắt anh chỉ còn lại một người người đàn ông đó. Trái tim của anh đập thình thịch, từng nhịp đều hân hoan đến lạ thường.

Anh vẫn luôn cho rằng mình chẳng có hứng thú với mấy cô gái trong làng, nhưng giờ đột nhiên thấy, hóa ra đâu phải lỗi tại anh. Nếu trong làng có cô gái nào xinh đẹp như người đàn ông này thì anh đã sớm chủ động bám lấy không chịu buông rồi.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt nóng rực đang dán chặt vào mình, Yến Dương Gia đưa mắt nhìn qua, là một chàng trai da ngăm, ngơ ngác ngốc nghếch, đôi mắt thì tròn xoe, nhìn thế nào cũng thấy chẳng phải người yên phận.

Hắn thu lại ánh nhìn, lại cúi đầu nhìn xuống mảnh đất trước mặt.

Thư Tu nhìn dáng vẻ hờ hững dửng dưng của Yến Dương Gia mà trong lòng như có cả vạn con kiến bò loạn.

Anh khẽ ho khan hai tiếng, sải bước đi đến bên cạnh Yến Dương Gia, chủ động mở miệng: "Chào cậu, tôi tên là Thư Tu. Nhà tôi rộng, đủ chỗ ở, cậu có muốn đến ở cùng tôi không?"

Yến Dương Gia quay sang nhìn Thư Tu, người kia thấy hắn nhìn qua liền nhe răng cười một cái, để lộ hàm răng trắng sáng nổi bật trên làn da ngăm đen.