Chỉ cần chịu nhận tiền, mọi chuyện đều dễ giải quyết.
Nếu không, nhìn Thư Tu nhiệt tình và chu đáo như vậy, hắn còn nghi ngờ có phải thân phận của mình đã bị bại lộ, khiến anh nảy sinh ý đồ gì không.
Nhưng bây giờ xem ra, chắc là vì tiền.
Vì tiền cũng tốt, như vậy hắn mới có thể yên tâm thoải mái. Nếu không, thấy Thư Tu tận tình đến lạ, hắn luôn cảm thấy rất kỳ lạ.
Yến Dương Gia cứ tưởng ban ngày mình đã ngủ một buổi chiều, ban đêm chắc khó mà chợp mắt. Nhưng không ngờ, vừa nằm xuống giường, nghe tiếng ếch kêu ngoài cửa sổ, hắn lại ngủ thϊếp đi lúc nào không hay.
…
Sân phơi thóc.
Viên Thụ Căn nhìn qua đám người trước mặt: "Tôi tin rằng mấy đồng chí trí thức trẻ mới đến hôm qua cũng đã có hiểu biết sơ qua về làng ta, giờ tôi sẽ chia đội cho các cậu, sau đó các cậu đi theo đội của mình để làm việc."
"Hy vọng các đồng chí trí thức trẻ mới đến sẽ tích cực học hỏi từ bà con trong làng và những trí thức trẻ đến trước để cùng nhau tiến bộ."
Trí thức trẻ mới đến thì tất nhiên không thể làm việc tốt bằng những người đến trước, dù sao những người kia cũng đã được rèn giũa kha khá rồi.
Đột nhiên lại thêm vài người mới, lại phải dạy lại từ đầu, đừng nói người dân thấy phiền, ngay cả Viên Thụ Căn làm trưởng thôn cũng có chút khó chịu trong lòng.
Nhưng lời kêu gọi của Đảng thì phải đáp lại, cho dù trong lòng có bao nhiêu bất mãn, cũng phải nuốt vào bụng chứ biết làm sao được, đành ngoan ngoãn cắn răng mà chấp nhận thôi.
May mà mấy đội trưởng lúc này tuy hơi bực, nhưng cũng không đến mức phản đối gì.
Dù sao thì trí thức trẻ, dạy một người cũng là dạy, dạy hai người cũng vậy, chỉ cực vài hôm, đến khi đâu vào đấy thì sẽ ổn thôi.
Dạo này vừa mới tranh thủ thu hoạch lúa mì, đã nộp lên trên, giờ nhiệm vụ chính là cấy lúa.
Cấy lúa là một việc cần kỹ thuật, không phải ai cũng biết làm, đặc biệt là mấy trí thức trẻ mới đến.
Tất cả những người mới đều nhìn đám người trước mặt xắn quần lên tận gối, cởi giày, bước thẳng xuống ruộng nước. Nước đυ.c ngầu, không thể nhìn rõ đáy có gì.
Mặt mũi mấy người mới đều tái xanh.
Mấy người trí thức trẻ đến trước nhìn nét mặt của họ liền hiểu rõ, bởi vì bọn họ cũng từng trải qua giai đoạn đó.
Có người tốt bụng nhắc nhở: "Nhanh mà học làm đi, không thì lúc tính công điểm sẽ chẳng được bao nhiêu đâu, đến bữa lại chẳng có gì mà ăn đấy."
"Anh nhắc họ làm gì? Đợi đến lúc đói meo ra rồi tự khắc biết phải làm thế nào." Có người đẩy nhẹ người vừa nói một cái.
Lúc đám trí thức trẻ như bọn họ mới tới, có ai nhắc nhở gì đâu. Phải đợi đến lúc đói bụng chịu không nổi mới biết điều mà học.
Trời cao đất rộng, chuyện ăn là lớn nhất, mấy thứ khác đều phải xếp sau.
Yến Dương Gia nhìn chằm chằm xuống nước đυ.c lẫn bùn, khẽ mím môi. Hắn chưa từng lâm vào cảnh khó xử thế này, cũng chưa từng phải tiếp xúc với cuộc sống bùn đất như thế.
Nhưng, hắn nhất định phải thích nghi với cuộc sống hiện tại.
Nghĩ đến đây, Yến Dương Gia liền xắn ống quần lên, lộ ra làn da trắng nõn, cặp chân nhỏ mảnh dưới ánh nắng mặt trời như phát sáng.
Không ít các cô gái trẻ trong làng liếc mắt nhìn qua chân hắn, trong lòng thầm xì xào bàn tán.
Trí thức trẻ mới đến này trông thật tuấn tú, da dẻ lại trắng trẻo, khiến mấy cô gái quê như họ cũng cảm thấy tự ti.
Mấy bà bác trung niên thì không kiêng dè gì cả, cười khúc khích, đυ.ng người này một cái, xô người kia một cái, ánh mắt thì liếc ngang liếc dọc không ngừng.
Còn mấy anh trai trong làng thì khi thấy mấy cô gái trí thức trẻ mới đến trông mảnh mai yếu ớt, ai nấy đều tranh nhau thể hiện bản lĩnh trước mặt họ.
Phải biết rằng, trước đây đã từng có nữ trí thức trẻ không chịu nổi cực khổ, gặp được người vừa ý liền quyết định lấy chồng luôn ở làng.