Tề Tuyết lập tức kích động hẳn lên: “Đúng vậy!”
“Sao cô ấy có thể đuổi tôi được chứ, tôi đâu có làm gì sai!” Tề Tuyết thở gấp, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt gắt gao nhìn Chu Tiểu Khương – trong đầu thầm nghĩ: Chu Tiểu Khương sao có thể so được với Hạ Thời Thời?
Hạ Thời Thời là thiên kim chính hiệu, tiền tiêu vặt mỗi tháng cũng đã lên đến tám con số.
Còn Chu Tiểu Khương? Dù có được Phó Vân Hàm giúp đỡ nhận vài vai diễn, cùng lắm cũng chỉ được đóng nữ phụ. Cát-xê một tháng cỡ vài trăm nghìn là hết cỡ.
Làm việc cho Hạ Thời Thời hay làm việc cho Chu Tiểu Khương, chỉ cần không ngu là biết nên chọn ai.
Tề Tuyết nhìn cô, mặt đầy căng cứng: “Là cô nói với tôi, cùng lắm thì chỉ nói vài câu xấu sau lưng Hạ Thời Thời, sẽ không sao mà. Giờ xảy ra chuyện rồi thì làm sao đây?”
Chu Tiểu Khương khẽ mấp máy môi: “Cô định bán đứng tôi?”
Tề Tuyết cười lạnh: “Cần gì phải định? Chỉ cần tôi thật lòng nhận lỗi, tôi vẫn có thể tiếp tục làm việc cho Hạ Thời Thời. Còn cô, lúc đó sẽ thế nào thì tôi không dám chắc.”
Chu Tiểu Khương nhìn chằm chằm Tề Tuyết.
Không thể để cô ta quay về chỗ Hạ Thời Thời.
Hiện tại, cô vẫn chưa thể trở mặt với Hạ Thời Thời – vì Phó Vân Hàm cũng chẳng phải người hoàn toàn đáng tin.
Muốn ngăn Tề Tuyết, chỉ còn cách duy nhất: cho cô ta lợi ích lớn hơn, khiến cô ta nghiêng về phía mình.
Nhưng năm mươi triệu mỗi tháng, Chu Tiểu Khương biết lấy đâu ra? Dù có thuê Tề Tuyết làm trợ lý riêng thì cũng chẳng ai trả mức giá đó.
Chu Tiểu Khương cắn môi, tạm gác lại việc dỗ dành Tề Tuyết, thay vào đó hỏi: “Bên Hạ Thời Thời rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Không phải cô nói hôm kia cô ấy còn kiên quyết đòi hủy hôn sao?”
Vậy tại sao hôm qua lại sốt sắng chạy đến tiệc đính hôn, còn nói ra những lời như vậy?
Tề Tuyết run tay một cái: “Chuyện đó tôi cũng thấy khó hiểu.”
Không chỉ là khó hiểu – Hạ Thời Thời giống như biến thành một người khác, tỉnh táo hẳn ra, không còn dễ bị thao túng như trước.
Sự thay đổi này khiến Tề Tuyết vừa bối rối vừa thấy bất an. Nếu không phải không chắc chắn, cô cũng chẳng đến tìm Chu Tiểu Khương cầu cứu.
Rất có thể… Hạ Thời Thời thật sự không muốn dùng cô nữa.
Con ngươi của Tề Tuyết run lên điên cuồng: “Cô ấy nhất định là điên rồi! Gả cho ai không được, lại đi gả cho Ôn Giảo?!”
Trong lòng Tề Tuyết, cô vốn dĩ đã coi thường một người phụ nữ tàn tật, nếu không thì cô đã chẳng dễ dàng đồng ý với Chu Tiểu Khương. Bởi vì trong mắt cô, chuyện này chẳng có gì to tát.
Nói cho cùng, cô khuyên Hạ Thời Thời cũng là vì muốn tốt cho cô ấy. Tề Tuyết chưa bao giờ cảm thấy bản thân làm gì sai.
Là Hạ Thời Thời bị điên. Đúng vậy, chính là cô ấy điên rồi!
Tề Tuyết nghiến răng ken két, đầu ngón tay siết chặt trên mặt bàn kính, vẻ oán hận dần dần hiện rõ trên gương mặt.
Chu Tiểu Khương không nhịn được mà nghiêng đầu tránh đi, không muốn nhìn thấy bộ dạng đó của Tề Tuyết. Trong lòng cô cũng đang cân nhắc.
Đến cả Tề Tuyết còn không tìm ra nguyên nhân, vậy thì rốt cuộc là vì điều gì?
Tiếp theo, cô phải đối mặt với Hạ Thời Thời như thế nào mới không bước sai một nước?
Ánh mắt của Chu Tiểu Khương dần trở nên mơ hồ, bỗng nhiên cô nhìn thấy Hạ Thời Thời ở bên ngoài – đang một mình selfie, nở nụ cười rạng rỡ trước ống kính.
“Tách.”
“Tách tách tách tách——”
Hạ Thời Thời liền một hơi chụp hơn chục tấm ảnh, mỗi tấm đều đổi tư thế, đổi góc mặt khác nhau. Đến khi cảm thấy ổn rồi mới chịu dừng lại, bắt đầu kiên nhẫn chọn lựa.
Tấm này không được, không đủ xinh. Tấm kia thì cằm nhọn quá, nhìn hơi giả… À, tấm này được nè, còn tấm này nữa, cũng ổn.
Chọn ra được ba tấm ưng ý, Hạ Thời Thời mới thôi không chụp tiếp nữa.
Cô gửi cả ba tấm cho Ôn Giảo, kèm theo một dòng chữ ngắn gọn: [Báo cáo với vợ nè, em đang ở trung tâm thương mại đó~]
Nhắn xong, Hạ Thời Thời bật cười thành tiếng, sau đó lại có chút hụt hẫng ôm lấy tay mình. Thật ra cô không muốn đi một mình chút nào.
Cô vốn muốn đưa Ôn Giảo đi cùng.
Lịch trình ban đầu là sáng gặp Giảo Giảo, trưa ăn xong thì dắt Giảo Giảo ra ngoài thư giãn (gạch bỏ), phát cẩu lương một chút.
Nhưng mà, cơ thể Giảo Giảo yếu, phải đi khám. Hạ Thời Thời cũng không thể giở trò mè nheo được, đành ôm túi xách một mình tới trung tâm thương mại, vẫn theo đúng kế hoạch: mua quà cho Ôn Giảo.
Vợ cô đã tặng cô biết bao nhiêu là đồ. Hôm qua lúc dọn phòng, Hạ Thời Thời vừa vui vừa áy náy.
Cô cũng phải lấp đầy căn phòng của Ôn Giảo, để bên trong toàn là quà cô tặng Giảo Giảo mới được.
Cô thề là sẽ đối xử thật tốt với Ôn Giảo, mà đã vậy thì từng chi tiết nhỏ cũng không được bỏ qua.
Phải khiến xung quanh Ôn Giảo toàn là hơi thở của cô, lúc nào cũng biết được cô đang ở đâu, kể cả khi cô không có mặt, Giảo Giảo cũng có thể tiện tay lấy ra một món đồ do cô tặng.