Sau Khi Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Mỹ Nhân Bệnh Tật, Tôi Bước Lên Đỉnh Cao Cuộc Đời

Chương 21

Quần áo, giày dép, túi xách, dù Giảo Giảo có thích hay không, đó đều là vật dùng thân cận, Hạ Thời Thời nhất định phải tặng!

Và còn phải để Giảo Giảo mặc mãi không thay!

Hạ Thời Thời chống cằm, tự hỏi liệu Giảo Giảo có trả lời tin nhắn không nhỉ.

Đợi mãi vẫn không thấy hồi âm.

Được rồi, cô ấy mới không thèm để ý đâu.

Trong mối quan hệ hiện tại này, Hạ Thời Thời lúc nào cũng thấy chột dạ, thế nên càng dễ chiều theo hơn.

Cô vừa nhét điện thoại vào túi thì đã đυ.ng ngay Chu Tiểu Khương đang đi tới từ phía xa.

Hạ Thời Thời: “…”

Chu Tiểu Khương như thể vừa khéo gặp cô, vẻ mặt vui vẻ chủ động chào hỏi: “Thời Thời, cô ra phố dạo chơi à?”

Hạ Thời Thời nhướng mày: “Cô cũng đi dạo phố?”

Cô liếc mắt nhìn quanh một vòng, không thấy bóng dáng Phó Vân Hàm đâu, cũng không có nam phụ số hai, ba hay bốn như trong cốt truyện, nữ phụ cũng chẳng thấy… À đúng rồi, chính là cô đấy.

Phiền phức thật, Hạ Thời Thời âm thầm càu nhàu trong lòng.

Cô giờ đây mỗi lần nhìn thấy Chu Tiểu Khương là chẳng thể cười nổi, đặc biệt là khi nhớ lại cảnh tượng trong khu xưởng cũ, tâm trạng càng thêm phiền muộn.

Muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ, muốn gây sự, muốn làm nhục đối phương để ép người ta phải rời đi.

Nghĩ đến đây, Hạ Thời Thời hơi nhíu mày, có chút không chắc liệu đây có phải là dư âm của cốt truyện hay không.

Chu Tiểu Khương thoáng lúng túng khi bắt gặp ánh mắt Hạ Thời Thời đang đảo nhìn xung quanh, nhưng rất nhanh cô ta lại lấy lại vẻ tự nhiên, tiếp tục mỉm cười duyên dáng nhìn cô: “Tôi đến gặp bạn ở đây, vừa hay thấy cô. Cô đi một mình à, có cần tôi ở lại cùng không?”

Hạ Thời Thời lặng lẽ nhìn cô ta.

Khóe môi khẽ cong lên: “Được thôi.”

Tề Tuyết thì có thể tùy ý sa thải, nhưng Chu Tiểu Khương thì chắc chắn sẽ liên tục xuất hiện, không dễ dàng mà đuổi đi được.

Đã như vậy, vậy thì đổi cách đối phó cô ta thôi.

Hạ Thời Thời mỉm cười nói: “Đúng lúc tôi đang định mua quà cho Giảo Giảo mà vẫn chưa biết nên chọn gì cho hợp. Có thêm một người cho ý kiến, tôi cũng yên tâm hơn nhiều.”

“Dù sao cô cũng biết rồi đấy, ăn mặc dùng đồ của Giảo Giảo đều là tiêu chuẩn cao cấp, tôi chỉ sợ sơ ý một chút là chọn sai mất.”

Hạ Thời Thời hài lòng nhìn vẻ mặt như nứt toác của Chu Tiểu Khương.

Nếu trong cốt truyện, các người đều không muốn tôi gả cho Giảo Giảo…

Vậy thì tôi sẽ đổi cách khác để khiến các người buồn nôn. Tôi sẽ công khai ân ái đến chết cho mà xem, để coi ai cười được đến cuối cùng.

Chu Tiểu Khương tự nhận mình cũng khá hiểu Hạ Thời Thời.

Dù thời gian quen nhau không lâu, chỉ là một lần tình cờ gặp gỡ.

Khi đó, Chu Tiểu Khương vừa mới bước chân vào giới giải trí, trong các lịch trình chỉ được xem như người chạy việc vặt. Dù vậy, cô vẫn vô cùng trân trọng cơ hội khó khăn mới có được.

Cho dù bị nữ minh tinh nổi tiếng mắng mỏ, Chu Tiểu Khương cũng chỉ biết nhẫn nhịn, âm thầm chịu đựng.

Đúng lúc đó, Hạ Thời Thời cùng Tề Tuyết đi ngang qua. Có lẽ Hạ Thời Thời thấy chướng mắt nữ minh tinh kia, nên tiện miệng châm chọc mấy câu, thậm chí còn thay Chu Tiểu Khương xả giận.

Từ đó về sau, Chu Tiểu Khương luôn tìm cơ hội “cảm ơn” Hạ Thời Thời. Lâu dần, hai người cũng thân thiết hơn.

Hạ Thời Thời là kiểu người cực kỳ tốt với người bên cạnh. Nói là thuê Tề Tuyết để chăm sóc cô, nhưng thật ra mỗi ngày chỉ cần đi dạo phố, chơi bời cùng cô là đủ.

Ngay cả Chu Tiểu Khương – người mới quen không lâu – Hạ Thời Thời cũng không ngại giúp đỡ.

Một người từ nhỏ đã sống trong cưng chiều, chưa từng trải qua vấp ngã, muốn gì được nấy.

Đúng là mệnh tốt.

Chu Tiểu Khương siết chặt tay, trong mắt tràn đầy đố kỵ lẫn không cam lòng.

Hạ Thời Thời rốt cuộc tốt chỗ nào chứ?

Chẳng qua là bây giờ đầu óc khôn ra một chút thôi mà…

Chu Tiểu Khương nở nụ cười dịu dàng, khẽ nghiêng người lại gần, dò hỏi: “Cô sao lại đột nhiên nghĩ thông rồi? Trước đây không phải cô còn nói không thích Ôn Giảo sao?”

Lúc đó, Hạ Thời Thời đang ở khu đồ hiệu chọn quần áo cho Ôn Giảo. Dưới sự giới thiệu kiên nhẫn của nhân viên bán hàng, cô khẽ quay đầu nhìn Chu Tiểu Khương – người đang mỉm cười không chê vào đâu được.

Cảm giác như vai diễn hoán đổi rồi thì phải? Thật thú vị.

Cô còn nhớ rõ kiếp trước, sau khi mình và Ôn Giảo hủy hôn, Chu Tiểu Khương và Phó Vân Hàm liền thành đôi.

Khi đó Chu Tiểu Khương chẳng có tiền, đứng trước mặt Phó Vân Hàm cũng khó tránh cảm giác tự ti. Hạ Thời Thời khi ấy còn nghĩa khí dẫn cô ta đi mua sắm, không chỉ tự bỏ tiền trả giúp mà còn ngưỡng mộ vì Chu Tiểu Khương có được một mối tình đẹp.

Giờ thì Hạ Thời Thời mua đồ cho Ôn Giảo, người hỏi han lại là Chu Tiểu Khương?

Đúng là nực cười.

Hạ Thời Thời dùng ngón tay lướt nhẹ qua lớp vải, ánh mắt đầy soi xét: “Không đủ mềm.”