Chiều đến, Trịnh Hà lại tới. Vừa bước vào đã ngạc nhiên không nhỏ khi thấy Hạ Thời Thời vẫn còn ở đó: “Cô không phải chỉ liếc nhìn một cái rồi chạy đi sao?”
Hạ Thời Thời mặt lạnh tanh, rất muốn nói "liên quan gì đến anh", nhưng rồi lại liếc nhìn Ôn Giảo, đành nhỏ giọng đáp: “Tôi thích phòng của Giảo Giảo.”
“Giảo Giảo…” Trịnh Hà quen biết Ôn Giảo gần hai chục năm, chưa từng nghe ai gọi cô bằng cái tên thân mật đến vậy.
Anh tò mò nhại lại cái tên ấy một lần, rồi bắt gặp ánh mắt tức giận của Hạ Thời Thời.
“Vô lễ.” Trịnh Hà lạnh lùng quát: “Ôn Giảo lớn tuổi hơn cô, phải gọi là chị.”
“Cưới nhau rồi thì gọi biệt danh cũng đâu có gì.” Hạ Thời Thời thật ra không ghét gọi "chị", chỉ là không muốn để Trịnh Hà cấm mình gọi “Giảo Giảo”.
“Các cô vẫn chưa cưới, mới chỉ đính hôn thôi.” Trịnh Hà bật cười. Anh vẫn chưa biết chuyện Ôn Giảo đã nói với mẹ Hạ về việc muốn hủy hôn – nếu biết chắc sẽ cười to hơn nữa.
Tuy vậy, đứng trước mặt Ôn Giảo, anh vẫn không tỏ thái độ quá ghét bỏ Hạ Thời Thời – vì anh biết rõ, Ôn Giảo bênh vực cô gái này đến tận xương tủy.
Để tránh tự chuốc lấy khó chịu, Trịnh Hà cũng không nói thêm nữa.
“Chút nữa chúng ta phải làm kiểm tra toàn thân cho Ôn Giảo, cô đừng tiếp tục ở đây vướng víu.” Trịnh Hà vừa đi tới chỗ thiết bị y tế vừa nói thêm: “Nhịp tim của cô không ổn định chút nào.”
Ôn Giảo: “…”
Ôn Giảo: “Ừm.”
Nhịp tim của cô cứ như đang bật trên tấm bạt lò xo.
Có lúc lười biếng nằm im, có lúc chỉ vì vô thức liếc nhìn Hạ Thời Thời một cái, nó lại nhảy loạn cả lên, càng lúc càng cao.
Ôn Giảo phải cố gắng hết sức mới điều chỉnh lại được trái tim mình, sau đó tiếp tục làm việc… Nhưng như thế mãi cũng không ổn, cô vẫn sẽ tranh thủ liếc nhìn Hạ Thời Thời.
Lại còn phải cẩn thận né tránh ánh mắt của đối phương.
Ôn Giảo không nhìn đến Hạ Thời Thời – người đang nhìn cô đầy đáng thương, như cầu xin được ở lại: “Kiểm tra đi.”
Hiện tại, cô thật sự muốn sống thêm vài năm nữa.
Hạ Thời Thời chớp chớp mắt, thở dài đầy bất lực: “Thôi được rồi, vì sức khỏe của vợ, tôi đành tạm không quấy rầy nữa vậy.”
Cô cầm lấy chiếc túi nhỏ của mình, bóng lưng đầy cô đơn bước ra khỏi phòng.
Ôn Giảo dõi theo cô, đúng lúc mấy bác sĩ khác bước vào, lướt qua Hạ Thời Thời ngay ngưỡng cửa. Cô liền cụp mắt xuống. Ngay khoảnh khắc đó, Hạ Thời Thời ngoảnh đầu lại, nhưng lại phát hiện Ôn Giảo không nhìn mình. Cảm xúc trong lòng càng trở nên trĩu nặng.
“Đi rồi.” Trịnh Hà lắc đầu tặc lưỡi hai tiếng.
“Gọi trợ lý vào.” Ôn Giảo không để tâm đến anh, đáy mắt hiện lên vẻ dò xét, cô thật sự muốn làm rõ chuyện này rốt cuộc là sao.
Chuyện hôm qua tạm không nói, nhưng hôm nay từ sáng đến giờ, Hạ Thời Thời cứ quanh quẩn trước mặt cô, vậy mà cô vẫn không thể nhìn thấu rốt cuộc có điều gì bất thường.
Liệu có liên quan đến Phó Vân Hàm và đám người kia không?
Sắc mặt Ôn Giảo đột ngột tối sầm lại.
Trịnh Hà cũng nhìn ra được điều đó, gật đầu đồng tình: “Con người đột nhiên thay đổi lớn như vậy, đa phần là do bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ gì đó. Có lẽ cũng nên đưa cô ấy đi kiểm tra một lần. Có cần liên lạc với vợ chồng nhà họ Hạ không?”
Ôn Giảo suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu.
Chuyện liên quan đến Hạ Thời Thời, cô không thể qua loa. Cô không chịu nổi bất kỳ hậu quả nghiêm trọng nào nữa.
Nếu có thể… Ôn Giảo siết chặt bàn tay, lòng bàn tay đã hơi ẩm ướt.
Cô thật sự muốn cùng Hạ Thời Thời đi dưới ánh nắng, cảm nhận làn gió mơn man, cùng nhau hướng đến một cái kết “khác đi” – một cái kết thuộc về hai người họ.
Ai cũng sẽ có những giấc mộng viển vông. Giấc mộng của cô chính là Hạ Thời Thời.
Chỉ cần cô gái ấy nhẹ nhàng nói một câu.
Thật là… đáng thương đến mức nực cười.
Chiều 5 giờ, Chu Tiểu Khương hai tay nắm chặt vô-lăng, cau mày nhìn đèn giao thông phía trước.
Khi đèn đỏ chớp một cái rồi chuyển sang xanh, cô từ từ đạp ga, chiếc xe màu trắng lập tức lao vυ't đi như mũi tên.
Trong một quán cà phê bên trong trung tâm thương mại, Tề Tuyết lại một lần nữa nhìn về phía cửa ra vào.
Bên cạnh tay trái đặt trên mặt bàn là chiếc điện thoại, màn hình sáng lên hiển thị đoạn trò chuyện giữa cô và Chu Tiểu Khương, hẹn gặp nhau tại đây.
Một lúc sau, ngay khi Tề Tuyết bắt đầu nghi ngờ Chu Tiểu Khương sẽ cho cô leo cây, sắc mặt dần trở nên khó coi, thì bóng dáng của Chu Tiểu Khương cuối cùng cũng xuất hiện nơi cửa.
Cô đeo kính râm – dù bây giờ vẫn chỉ là một minh tinh hạng ba mươi sáu, cũng không quên bảo vệ quyền riêng tư của mình.
Cô không thể để bị phát hiện, càng không thể để lại “lịch sử đen”.
Hai người ngồi đối diện nhau, Chu Tiểu Khương nhìn Tề Tuyết mấy lần rồi mới chậm rãi mở miệng: “Cô ấy định đuổi việc cô?”