Hạ Thời Thời trơ mắt nhìn Ôn Giảo đưa tay lên gõ bàn phím, đôi tay thon dài, đầu ngón tay mảnh mai như phủ một lớp ánh sáng êm dịu, nhẹ nhàng đặt lên từng phím.
Cô chỉ có thể lặng lẽ nhìn, vẫn đang chìm trong câu nói khi nãy của Ôn Giảo.
"Sao có thể như vậy được…?"
"Người như chị, tốt đẹp như vậy… đáng lý ra phải sống thật lâu, thật lâu mới đúng."
Chẳng bao lâu sau, Hạ Thời Thời khẽ cười, nụ cười mang theo sự thất vọng và cay đắng.
Bởi vì trong cái kết mà cô từng biết, cả cô và Ôn Giảo… đều không có kết cục tốt đẹp.
"Người tốt sẽ sống lâu" hóa ra lại là một câu nói mỉa mai, đầy châm chọc, tàn nhẫn đến vậy.
Hạ Thời Thời cảm thấy không cam lòng. Cô gần như nghiến răng bật ra câu nói: "Giảo Giảo, kết cục… sẽ thay đổi."
Đôi mắt sâu thẳm của Ôn Giảo khẽ liếc nhìn cô một cái, chỉ một cái thôi, cô nghĩ vậy là đủ rồi.
Nhưng ánh mắt ấy lại chẳng thể rời đi được nữa.
Trên gương mặt Hạ Thời Thời là một sự quyết liệt không thể giấu nổi. Cô nhấn từng chữ, rồi lập lại bằng giọng chắc nịch: "Kết cục sẽ thay đổi. Chị đừng nghĩ nhiều quá nữa. Nghĩ đến mấy chuyện vui vẻ đi."
"Vui vẻ sao?" Ôn Giảo nghĩ.
Chỉ cần bên cạnh luôn có cô gái nhỏ này… cho dù ánh mắt của cô ấy không đặt nơi mình, nhưng chỉ cần có thể nhìn thấy nụ cười ấy mỗi ngày, như thế… đã là niềm vui rồi.
Hạ Thời Thời cười rất đẹp, đẹp như một chiếc đèn pha lê trong suốt, tinh tế.
Ánh sáng sẽ phản chiếu lên người cô, từ đó lan tỏa ra khắp mọi nơi, rọi sáng cả khoảng tối tăm trong lòng Ôn Giảo, nơi mà cô từng nghĩ sẽ mãi mãi chẳng ai chạm tới được.
Ngay cả trái tim đã tê liệt vì bi thương, cũng bị nụ cười đó làm cho rung động.
Ôn Giảo không còn nhớ rõ khoảnh khắc lần đầu nhìn thấy Hạ Thời Thời là khi nào nữa. Cô chỉ biết, đến lúc nhận ra… thì bản thân đã chẳng thể buông cô ấy được rồi.
Ôn Giảo chau mày nghiêm túc, trong lòng bắt đầu rối loạn.
Cô không muốn trở thành người ích kỷ, không muốn giam giữ Thời Thời bên cạnh mình. Vậy nên Hạ Thời Thời có thể đừng nói những lời như thế được không? Đừng gieo cho cô một chút hy vọng nào nữa…
Cô rõ ràng đã đồng ý chuyện hủy hôn với mẹ Hạ rồi, vậy mà vì sao… Hạ Thời Thời vẫn đến đây?
Ôn Giảo không kìm được mà dâng lên một tia oán trách trong lòng. Cô mím môi, ép bản thân dời ánh mắt, tiếp tục xử lý công việc.
Hạ Thời Thời dường như không nhận ra sự thay đổi nhỏ bé ấy nơi Ôn Giảo, chỉ chăm chú nghĩ về những lời mình sắp nói: “Giảo Giảo, chị tin em đi… Em nhất định sẽ khiến cái kết của chị không còn như trước nữa. Em sẽ luôn ở bên chị. Mình sẽ cùng nhau đến những hòn đảo nghỉ dưỡng xinh đẹp, tận hưởng ánh nắng và bãi biển, cũng có thể đi đến khu rừng rậm rạp, nơi ấy có những đóa hoa nở rộ, có muôn vàn hồ nước khác nhau… Giảo Giảo, chị sẽ đưa em đi đúng không? Chị cứ yên tâm, cho dù sau này chị già rồi, em cũng sẽ đẩy xe lăn cho chị.”
Hạ Thời Thời đưa tay chầm chậm về phía giữa giường, chạm nhẹ lên phần chăn đang gồ lên – xác nhận được đó là chân của Ôn Giảo.
Cô còn nói thêm: “Chị biết ‘cyberpunk’ không? Chân máy móc đấy, ngầu chết đi được.”
(*Cyberpunk: Khoa học viễn tưởng tập trung vào công nghệ cao.)
Nghĩ về những điều tươi sáng ấy đi mà.
Hạ Thời Thời thật sự không chịu nổi ánh mắt của Ôn Giảo – đôi mắt trong trẻo, đen trắng phân minh, nhưng lại không hề có độ ấm, chẳng mang theo chút sinh khí nào.
Chỉ nhìn thôi mà trái tim Hạ Thời Thời đã run rẩy không ngừng, thậm chí suýt nữa đã nghi ngờ – liệu Ôn Giảo có thật sự thích mình không?
Ý nghĩ đó vừa nhen lên, Hạ Thời Thời liền thấy hoảng loạn, vô cùng sợ hãi. Nếu như Ôn Giảo không thích cô… thì cô biết phải làm sao đây?
Cô sẽ không thể cười nổi nữa, thế giới này sẽ trở nên mờ mịt, tối tăm và vô nghĩa.
Vì vậy… Ôn Giảo nhất định phải thích cô.
Những nơi đó, Hạ Thời Thời nhất định phải cùng Ôn Giảo đặt chân đến một lần.
Sau khi nói xong, Hạ Thời Thời liền im lặng, thật sự không tiếp tục làm phiền Ôn Giảo nữa. Có lẽ chính cô cũng cần thời gian để suy nghĩ.
Chỉ khi Ôn Giảo cần uống nước, cần di chuyển, Hạ Thời Thời mới đứng dậy giúp đỡ. Cô thật sự đang cố gắng chăm sóc Ôn Giảo một cách nghiêm túc. Mỗi lần Hạ Thời Thời có hành động gì, Ôn Giảo đều không nói lời nào.
Cô chỉ lặng lẽ dùng đôi mắt xinh đẹp kia, chăm chú nhìn Hạ Thời Thời như muốn khắc sâu hình ảnh cô gái ấy vào tận linh hồn mình.
Khi Ôn Giảo họp, Hạ Thời Thời lại rúc vào ghế sofa, bật chế độ im lặng chơi trò xếp hình giải trí.
Có lẽ đây là một trong những ngày làm việc khó khăn nhất của Ôn Giảo – vừa phải cố không để Hạ Thời Thời khiến mình phân tâm, lại vừa phải tranh thủ thời gian để suy nghĩ xem rốt cuộc Hạ Thời Thời là kiểu người như thế nào.