Sau Khi Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Mỹ Nhân Bệnh Tật, Tôi Bước Lên Đỉnh Cao Cuộc Đời

Chương 17

Giọng cô nhẹ đến mức gần như tan vào không khí.

Chỉ cần cô chủ động tỏ ra yếu đuối, thì Ôn Giảo… sẽ không thể không mềm lòng.

Nhất là yêu cầu này, thật sự chẳng có gì quá đáng cả.

"Nghe…" Ôn Giảo vừa thốt ra một từ, lập tức nhớ tới lời cảnh báo của Trịnh Hà. Cô phải nhanh chóng thu lại những xúc cảm vui mừng và xúc động đang trào dâng trong lòng.

Ngón tay siết chặt lấy mép chăn, Ôn Giảo cố gắng giữ giọng bình tĩnh: "Em nghe cũng chẳng để làm gì đâu."

Tính cách của Hạ Thời Thời là vậy, chỉ cần nghe ai đó nói xấu mình, chắc chắn cô sẽ không nhịn nổi.

Ôn Giảo trông thì điềm tĩnh, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt cô. Sợ rằng chỉ cần một cái liếc mắt, tất cả cảm xúc dịu dàng trong lòng sẽ lộ ra hết.

Đáng lý ra với câu trả lời này, Hạ Thời Thời phải giận dỗi hoặc làm ầm lên rồi. Nhưng đúng lúc định cãi lại, ánh mắt cô chợt liếc thấy màn hình máy theo dõi nhịp tim của Ôn Giảo, con số dao động khiến cô lập tức cụp môi, tỏ ra không cam lòng mà nhịn xuống.

Không được gây ồn, cô phải giữ yên tĩnh cho Ôn Giảo nghỉ ngơi.

Ôn Giảo đang dưỡng bệnh… vì cô ấy, Hạ Thời Thời nhẫn nhịn một chút cũng đáng. Chờ lát nữa, cô sẽ lén tìm Trịnh Hà để hỏi riêng.

Cô không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng duỗi tay ra, lặng lẽ nắm lấy bàn tay đang lộ ra ngoài chăn của Ôn Giảo. Bàn tay ấy lạnh đến mức khiến cô hoảng hốt, không cần nghĩ nhiều, cô liền kéo tay Ôn Giảo vào trong chăn.

Ôn Giảo: "…"

Lòng bàn tay cô gái nhỏ này, thật ấm.

"Chị còn phải làm việc." Ôn Giảo vừa lên tiếng, đã định rút tay ra khỏi chăn, nhưng cô gái nhỏ đã giữ lại.

"Em làm thay chị!" Hạ Thời Thời buột miệng nói.

Ôn Giảo quay đầu nhìn cô không chớp mắt.

Mặt Hạ Thời Thời lập tức đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa luống cuống: "Ý em là… em sẽ học cách quản lý công ty thật tốt. Sau này thay chị làm việc."

Ôn Giảo khẽ cười, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh: "Em còn chưa tốt nghiệp, vội gì chứ?"

Hạ Thời Thời cắn môi dưới: "Nhưng chị hồi đại học đã bắt đầu tiếp quản công việc ở tập đoàn Ôn thị rồi mà… Em cũng nên bắt đầu học thôi."

Trợ lý đã mang laptop vào phòng, nhanh nhẹn dựng bàn làm việc ngay trên giường cho Ôn Giảo. Anh ta vừa định bắt đầu báo cáo tình hình công ty thì đã bị Ôn Giảo phất tay đuổi ra ngoài.

Cô chỉ tay vào máy tính, ra hiệu bảo anh đăng tin vào nhóm nội bộ là được.

Trợ lý chỉ ngẩn người trong chốc lát rồi lập tức hiểu ý, dứt khoát không làm phiền nữa.

Sau khi anh ta rời đi, Hạ Thời Thời tiếp tục trò chuyện: "Mẹ em thường hay khen chị trước mặt em lắm đó."

Vì muốn thuyết phục Hạ Thời Thời gả cho Ôn Giảo, mẹ Hạ không tiếc lời ngợi khen cô. Chỉ tiếc là mỗi khi mẹ mới nói được một câu, Tề Tuyết lại chen vào bôi xấu Ôn Giảo đến mười câu.

Khi đó Hạ Thời Thời chẳng chịu nghe gì, nhưng bây giờ nghĩ lại mới cảm thấy… Ôn Giảo thực sự rất lợi hại.

Còn trẻ như vậy, đã là thạc sĩ ngành Quản trị, còn kiêm Phó chủ tịch kiêm Giám đốc tài chính của tập đoàn Ôn thị.

"Có tiền đồ" vốn dĩ phải là cụm từ miêu tả chuẩn xác nhất về Ôn Giảo.

Nhưng Ôn Giảo chẳng tỏ vẻ gì lớn lao. Cô cứ yên tĩnh nghe cô gái nhỏ nói chuyện, không hề thấy phiền.

Cô đã nghe vô số lời khen ngợi trong đời, đáng lý đã miễn dịch từ lâu rồi. Nhưng vì người đang khen là Hạ Thời Thời… nên khóe môi Ôn Giảo không kiềm được mà cong lên một chút, rất nhẹ.

Ánh mắt cô dời xuống, lướt qua đôi chân đang giấu dưới chăn và thiết bị y tế phát ra tiếng bíp bíp đều đều bên cạnh.

Cuối cùng, Ôn Giảo mở miệng đáp lại lời cô gái nhỏ: "Bởi vì chị không còn nhiều thời gian."

Chính vì thời gian không còn nhiều, nên cô mới vội vã muốn trải nghiệm thật nhiều điều, mới cố gắng tìm kiếm cảm giác bản thân vẫn còn có ích.

Những khoảnh khắc ấy là lúc hiếm hoi cô cảm nhận được giá trị của mình.

Nhưng Hạ Thời Thời thì khác, cuộc đời của cô còn dài rộng phía trước. Cần gì phải gắng gượng như vậy?

Cô có thể vui vẻ bên bạn bè, tham gia các hoạt động trong trường, có thể cười rạng rỡ mỗi ngày. Trên gương mặt ấy, tuyệt đối không nên tồn tại bất kỳ nỗi buồn nào.

Tất cả mọi người đều cho rằng Hạ Thời Thời là một cô gái ồn ào, nhưng chỉ có Ôn Giảo mới nhìn thấy ánh sáng trong cô.

Hạ Thời Thời bỗng dưng im lặng.

Trong phòng yên tĩnh đến mức khiến người ta nghẹt thở, tiếng “tít tít tít” của máy theo dõi vang lên từng hồi, như kim châm thẳng vào tai.

Âm thanh đó như đang nhắc nhở hai người họ—thời gian còn lại đang đếm ngược, từng giây từng phút.

Hạ Thời Thời ngây người đứng đó, đôi mắt long lanh run rẩy vì kinh hoảng. Trên giường, gương mặt Ôn Giảo trở nên trầm lặng, gần như là trống rỗng. Một lúc sau, tiếng thông báo phần mềm vang lên, trợ lý đã gửi tài liệu cho cô.