Sau Khi Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Mỹ Nhân Bệnh Tật, Tôi Bước Lên Đỉnh Cao Cuộc Đời

Chương 16

Nhà họ Ôn yên tĩnh như mặt hồ phẳng lặng. Tòa nhà trắng tinh khôi như được ánh nắng thiên vị, rọi chiếu khắp nơi. Chỉ đứng dưới chân cầu thang thôi cũng khiến Hạ Thời Thời có cảm giác mơ hồ khó tả.

Bên tai như có tiếng một người phụ nữ khẽ hát theo tiếng nước róc rách từ vòi phun, khiến cô vô thức siết chặt chiếc túi đang cầm trong tay.

Lần đầu tiên chủ động đến gặp Giảo Giảo của mình, Hạ Thời Thời thấy lòng thấp thỏm, không tài nào yên nổi.

Cô mím môi, khi người hầu của nhà họ Ôn bước ra đón, cô nhanh chóng lấy lại biểu cảm bình thường, mặt không cảm xúc, gật đầu điềm nhiên nói: “Phiền đi trước dẫn đường.”

Chỉ khi bước vào phòng của Ôn Giảo, trái tim đang căng thẳng đến phát run mới dần dần dịu lại.

Cô nhìn thấy Ôn Giảo ngồi ngay ngắn trên giường, đôi tay thon dài đặt nhẹ nhàng trên lớp chăn trắng, môi mím lại, từng đường nét đều mang theo vẻ hoàn hảo và lạnh lùng khiến người ta không thể rời mắt.

Đứng trước mặt cô, Hạ Thời Thời cảm giác như mình đang đối mặt với cả vầng mặt trời rực rỡ, chói mắt đến không thể nhìn thẳng.

Giảo Giảo của cô, người con gái ưu tú đến hoàn mỹ.

Hạ Thời Thời khẽ nở một nụ cười rạng rỡ, bước về phía cô ấy, dịu dàng gọi: “Vợ yêu, em đến tìm chị rồi.”

Ôn Giảo ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm mà im lặng, không nói một lời.

Hạ Thời Thời chẳng hề để tâm đến ánh mắt thăm dò hay sự im lặng của Ôn Giảo. Cô tự nhiên ngồi xuống cạnh mép giường, ánh mắt nhanh chóng lướt qua chiếc máy y tế đặt bên cạnh, trái tim cũng chùng xuống một nhịp.

Biết Ôn Giảo không khỏe… Cô cảm thấy đau lòng vô cùng.

Tại sao một người như cô lại có thể sống lại, mà ông trời lại không chịu ban cho Ôn Giảo một cơ thể khỏe mạnh hơn?

Nhưng không sao… chỉ cần cô còn ở đây, thì cô sẽ ở bên cạnh Ôn Giảo mãi mãi. Cô sẽ chăm sóc cô ấy, yêu thương cô ấy, dùng cả đời để bù đắp.

Trịnh Hà cất tập hồ sơ lại, liếc cô rồi bĩu môi: "Yên lặng chút đi, đừng làm ồn đến Ôn Giảo."

Cả hai người đều nghĩ rằng Hạ Thời Thời sẽ nổi khùng lên như mọi khi, nhưng cô chỉ khẽ gật đầu: "Tôi biết rồi."

“…”

Sao lại không nổi giận? Không giống chút nào.

Cô không phải nên quậy tung cả phòng, làm ầm lên bắt Ôn Giảo phải rời giường ra tiếp cô à?

Trịnh Hà bối rối đến mức khẽ rùng mình. Ban đầu anh chỉ mong Hạ Thời Thời đừng làm khó Ôn Giảo là tốt lắm rồi, bởi dù gì Ôn Giảo cũng thích cô ta, cho dù Hạ Thời Thời có làm loạn thế nào thì cuối cùng Ôn Giảo cũng sẽ chịu đựng được.

Chính vì thế nên anh mới giọng điệu xỏ xiên, định khiến cô biết điều mà im miệng lại. Nhưng bây giờ… cái người ngoan ngoãn này là ai chứ?

"Không lẽ Hạ Thời Thời bị ai đó nhập hồn rồi thật à?" Tối qua Trịnh Hà đã nghĩ ngợi cả đêm, giờ anh lại thì thầm bên tai Ôn Giảo.

Ôn Giảo lập tức kéo giãn khoảng cách. Cô vốn không thích ai lại gần quá mức, dù là người quen nhiều năm như Trịnh Hà cũng không ngoại lệ.

Còn về việc Hạ Thời Thời có bị "nhập hồn" hay không… Ánh mắt lạnh nhạt của Ôn Giảo khẽ liếc về phía cô gái đang ngồi bên giường. Trong đáy mắt cô dần dần hiện lên một nét ấm áp.

Không có đâu… Đó chính là cô bé của cô.

Cô sẽ không nhận sai.

Không ai biết vì lý do gì mà Hạ Thời Thời lại thay đổi nhanh đến vậy. Mọi người trong phòng chỉ có thể im lặng quan sát, thấy cô thật sự không nói lời nào, chỉ yên lặng ngồi đó nhìn Ôn Giảo.

Lúc Trịnh Hà cúi xuống nói gì đó bên tai Ôn Giảo, Hạ Thời Thời thậm chí còn khẽ nhíu mày, như thể thật sự không vui khi người khác đến gần Ôn Giảo vậy.

Nếu là đang diễn trò… thì cô ấy diễn quá giỏi rồi.

Trịnh Hà không dám dễ dàng tin tưởng. Anh liếc mắt đầy cảnh giác nhìn Hạ Thời Thời, sau đó thấp giọng dặn dò Ôn Giảo: “Cẩn thận đừng để bị lừa, lỡ đâu cô ta đang chờ chúng ta buông lỏng cảnh giác để lại gây chuyện thì sao.”

Đến lúc đó, người tổn thương nhiều nhất vẫn là Ôn Giảo.

Thích thì cứ thích, chơi thì cứ chơi, nhưng đừng mong đợi quá nhiều…

Ánh mắt Ôn Giảo khẽ tối lại.

Trịnh Hà không nói gì thêm nữa, đến khi thấy Hạ Thời Thời gần như sắp giận thật mới chịu lui ra ngoài, còn căn dặn người hầu: “Đứng canh ở cửa. Có gì bất thường lập tức gọi tôi.”

Bên trong, Hạ Thời Thời khẽ siết chặt bàn tay, trong đầu không ngừng lặp lại một câu: Anh ta là bác sĩ… anh ta là bác sĩ…

Cho dù Hạ Thời Thời có cố gắng đến đâu để chăm sóc Ôn Giảo, thì cô cũng không thể trong thời gian ngắn mà học giỏi y thuật được. Vì sức khỏe của Ôn Giảo, cô không thể tùy tiện làm bừa.

Nhưng… tại sao hai người họ vừa nãy lại phải ghé sát vào nhau như vậy? Có gì không thể để cô nghe thấy sao?

Hạ Thời Thời đôi mắt ánh lên sự tủi thân, nhìn thẳng vào ánh mắt của Ôn Giảo: "Em cũng muốn nghe hai người nói chuyện."