Nghe đến đây, sắc mặt Tề Tuyết chưa từng khó coi như vậy. Trong lòng cô ta đầy hoang mang, không thể hiểu nổi Hạ Thời Thời trước giờ đầu óc đơn giản, sao lần này lại phát hiện ra?
“Tôi tưởng là… cô vốn không thích Ôn Giảo, nên mới…” Tề Tuyết vẫn còn muốn giải thích.
“Câm miệng.” Hạ Thời Thời lạnh lùng ngắt lời, ánh mắt băng giá như lưỡi dao: “Cô ấy là vợ tôi. Tôi không cho phép bất kỳ ai nói kiểu như tôi không thích cô ấy, nhất là từ miệng cô, Tề Tuyết.”
“Đây là cảnh cáo cuối cùng. Tốt nhất là cô dọn đi trước buổi trưa hôm nay.”
Không buồn để ý đến vẻ mặt tái mét vì hoảng loạn của Tề Tuyết, Hạ Thời Thời sải bước về phía phòng ngủ chính.
Trước ánh mắt đầy phức tạp của mẹ, cô lấy được số điện thoại của Ôn Giảo. Biểu cảm trên gương mặt cô cuối cùng cũng dịu lại.
Nhìn chằm chằm vào dãy số vừa lưu trong điện thoại, khóe môi Hạ Thời Thời chậm rãi cong lên, cô đặt biệt danh là: “Vợ yêu”, sau đó hân hoan quay người đi ra ngoài. Dù đi ngang qua Tề Tuyết với dáng vẻ sắp khóc đến nơi, cô cũng không hề dừng lại.
Cô không còn thời gian nữa rồi. Nếu không gặp được Giảo Giảo sớm, cô sẽ phát điên mất.
Hạ Thời Thời vừa rời đi, dáng vẻ như sắp khóc ban nãy của Tề Tuyết lập tức biến mất.
Trước giờ chỉ cần cô ta lùi bước, tỏ vẻ đáng thương một chút, Hạ Thời Thời liền mềm lòng ngay. Tề Tuyết luôn cảm thấy rất có thành tựu, dù Hạ Thời Thời có là thiên kim nhà họ Hạ, trong mắt người ngoài có bao nhiêu quyền thế, nhưng ở trước mặt cô ta thì chỉ là một đứa ngu ngốc.
Tính cách Hạ Thời Thời vốn đã tệ, lại chẳng khéo léo, dễ đắc tội người khác, không bạn bè, không ai chịu chơi cùng trừ cô ta, Tề Tuyết. Thế nên cô ta tin chắc sẽ không ai thay thế được mình, lại càng không tin rằng Hạ Thời Thời dám đuổi mình.
Cô ta chỉ nhận của Chu Tiểu Khương mười vạn, thuận miệng khuyên Hạ Thời Thời từ hôn vài câu, cùng lắm là làm lớn chuyện ra… Nhưng chẳng phải so với việc cưới một người phụ nữ tàn tật thì tốt hơn sao?
Cô ta làm gì sai? Chẳng lẽ nói sai sao?
Ánh mắt khác thường từ khắp bốn phía trong biệt thự đổ dồn về phía Tề Tuyết, nhưng cô ta vẫn không chịu rời đi. Trong lòng cô ta rối như tơ vò, không thể hiểu nổi vì sao Hạ Thời Thời lại đột ngột đổi ý.
Chẳng lẽ Hạ Thời Thời thực sự nghĩ rằng cưới Ôn Giảo thì sẽ có ngày tháng tốt đẹp sao?
Tề Tuyết hít sâu một hơi, rút điện thoại ra nhắn tin cho Chu Tiểu Khương. Cô ta không thể để bị đuổi việc được, trên đời này còn công việc nào vừa nhẹ nhàng vừa kiếm được nhiều tiền thế này chứ?
Giấc ngủ của Ôn Giảo xưa nay rất nông.
Phòng cô được xây dựng bằng vật liệu cách âm tốt nhất, đạt tiêu chuẩn như phòng thu âm. Lý do là vì chỉ cần có chút tiếng động trong lúc ngủ, cô sẽ không thể nào ngủ lại được.
Trong căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng hít thở, màn hình chiếc điện thoại trên tủ đầu giường bỗng khẽ sáng lên. Dù đã để chế độ im lặng, Ôn Giảo vẫn cau mày tỉnh dậy.
Cô khó nhọc chống tay ngồi dậy, vươn tay lấy điện thoại. Khi nhìn thấy người gửi tin nhắn, ánh mắt lạnh nhạt của cô lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc.
Là… Hạ Thời Thời.
Ba chữ “Hạ Thời Thời” hiện lên ngoan ngoãn ở ngay đầu tin nhắn, nội dung bên dưới là một câu ngắn gọn mà tinh nghịch: [Em đến tìm chị rồi đó ~]
Ôn Giảo không nỡ đặt điện thoại xuống, trái tim mềm nhũn như sắp tan chảy.
Cô vốn nghĩ cả đời này sẽ không bao giờ nhận được tin nhắn từ Hạ Thời Thời nữa. Thậm chí dù có chủ động nhắn trước, cũng sẽ chỉ bị chặn mà thôi.
Ngón tay Ôn Giảo siết chặt lấy điện thoại, do dự muốn gọi lại cho Hạ Thời Thời để hỏi xem cô đang ở đâu.
Thế nhưng… ngón tay cứ run rẩy không ngừng, mãi mà không thể nhấn nổi nút gọi.
Mồ hôi lạnh rịn ra trên trán Ôn Giảo, sắc mặt cô càng lúc càng tái nhợt. Cô ôm ngực, hơi thở rối loạn, dồn dập không ngừng.
Chẳng bao lâu sau, Trịnh Hà dẫn bác sĩ vội vàng chạy vào phòng: "Tim lại loạn nhịp nữa rồi à? Có phải lại có kẻ không biết điều nào đó đi ngang qua phòng cô?"
Ôn Giảo đặt điện thoại xuống, môi hơi mấp máy, muốn nói điều gì đó nhưng lại chẳng biết phải mở lời thế nào.
Cô chẳng thể nói ra được sự thật, rằng chỉ vì một tin nhắn từ Hạ Thời Thời mà mình đã hoảng hốt đến mức như thế này…
Lần đầu tiên Hạ Thời Thời đến nhà họ Ôn.
Trước khi bị người của Chu Tiểu Khương sai đến đánh chết, cô và nhà họ Ôn hầu như chẳng có bao nhiêu tiếp xúc. Sau khi hủy hôn với Ôn Giảo, cái tên ấy càng là điều cấm kỵ, hiếm khi được nhắc đến trước mặt cô.
Tựa như hai đường thẳng song song, không điểm giao nhau. Phải đến khi chết đi rồi, cô mới biết thì ra Ôn Giảo vẫn luôn âm thầm đi một vòng quanh cuộc đời cô, không một lời oán trách.