Sau Khi Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Mỹ Nhân Bệnh Tật, Tôi Bước Lên Đỉnh Cao Cuộc Đời

Chương 14

Thậm chí còn chẳng hiểu nổi mình rốt cuộc đã làm sai điều gì. Nghĩ kỹ lại, hôm nay cô ta vẫn làm việc như mọi ngày, chẳng có hành động nào khiến Hạ Thời Thời phải khó chịu.

Nếu thật sự bị đuổi, thì biết phải làm sao? Tìm đâu ra một công việc tốt như vậy? Mỗi tháng năm, sáu vạn cơ mà!

Không, chắc Hạ Thời Thời chỉ đang nổi nóng nhất thời. Tề Tuyết siết chặt nắm tay, quyết định sáng mai sẽ đến xin lỗi cô. Dù gì thì Hạ Thời Thời cũng rất dễ mềm lòng, dỗ dành một chút là ổn thôi.

Vừa trở về căn phòng quen thuộc sau bao ngày xa cách, việc đầu tiên Hạ Thời Thời làm chính là lục tìm tất cả quà mà Ôn Giảo từng tặng cô.

Phần lớn trong số đó là được người của Ôn Giảo gửi tới sau khi hai nhà xác định việc đính hôn.

Chỉ trừ sợi dây chuyền kia.

Cô treo quần áo vào tủ, xếp nữ trang và mỹ phẩm ngay ngắn lên bàn trang điểm, ngay cả những món có thể dùng được trong tương lai cũng đều được cô mang ra bày biện.

Khi căn phòng dần tràn ngập dấu vết thuộc về Ôn Giảo, Hạ Thời Thời mới thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ như thế, cô mới cảm nhận được sự hiện diện của Ôn Giảo, mới có thể an tâm ngủ thêm một giấc.

“Mai đi tìm chị ấy.” Hạ Thời Thời ngồi trên giường, lẩm bẩm.

Cô lấy điện thoại ra, định gửi tin nhắn cho Ôn Giảo, nhưng vừa mở danh bạ đã phát hiện trong máy chẳng có lấy một số điện thoại của cô ấy.

Cũng đúng thôi, trước kia cô làm gì thèm chủ động đến vậy, nghĩ đến đây Hạ Thời Thời cảm thấy hối hận đến ngứa răng.

Điều buồn cười hơn là, dù đã sống lại một lần, cô cũng chẳng nhớ nổi số điện thoại của Ôn Giảo.

Ngày mai phải đi hỏi mẹ mới được. Tuyệt đối không thể để Ôn Giảo biết chuyện này.

Hạ Thời Thời nằm xuống, vốn tưởng rằng với sự mệt mỏi trong tinh thần và thể xác, cô sẽ dễ dàng thϊếp đi. Nhưng vừa nhắm mắt, trong đầu lại cứ hiện lên cảnh tượng khi cô chết đi trong kiếp trước.

Nặng nề, đau đớn đến ngạt thở, và điều khiến cô không cam lòng nhất là chỉ có thể mở to mắt nhìn Ôn Giảo, nhưng không thể chạm vào người ấy.

Hạ Thời Thời lại rơi nước mắt. Nước thấm ướt gối, vừa mệt mỏi vừa uất ức, cuối cùng vẫn thϊếp đi trong những dòng lệ chưa khô.

Cô thật sự rất muốn gặp Ôn Giảo thêm lần nữa.

Nhiều nhất là tám tiếng. Tám tiếng sau, cô nhất định phải chạy đến Ôn gia để gặp chị ấy!

Nghĩ đến đây, Hạ Thời Thời mới mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Cô phải ngủ một giấc thật ngon, phải xinh đẹp rạng rỡ mà đi gặp Ôn Giảo. Nếu lỡ mang theo quầng thâm mắt thì chẳng ra sao cả…

Sáng hôm sau, Hạ Thời Thời dậy từ rất sớm.

Cô rửa mặt chải đầu qua loa rồi mở cửa bước ra, liền nhìn thấy Tề Tuyết vẫn còn đứng ngay trước cửa phòng.

Sắc mặt Hạ Thời Thời lập tức sa sầm, ánh mắt đầy ghét bỏ: “Tôi không bảo cô cút đi rồi à?”

Tề Tuyết lắp bắp: “Tôi… tôi đến gọi tiểu thư dậy thôi…”

“Không cần.” Giọng Hạ Thời Thời lạnh tanh.

Tâm trạng háo hức vì sắp được gặp Ôn Giảo trong chớp mắt đã trở nên vô cùng tồi tệ. Cô cau mày nhìn Tề Tuyết, nói như gắt: “Cô có bám lấy cũng vô ích thôi. Tôi sẽ không trả lương. Nếu lúc tôi về mà còn thấy cô lảng vảng ở đây, tôi sẽ bảo quản gia vứt hết đồ của cô ra ngoài!”

Tề Tuyết sững người, nước mắt lập tức rơi lã chã. Cô không ngờ Hạ Thời Thời lại thật sự nói là làm.

Cô không muốn bị đuổi việc, vì có lẽ cô sẽ không bao giờ tìm được công việc nào tốt hơn hiện tại. Trong cơn hoảng loạn, cô chỉ biết rối rít xin lỗi: “Xin lỗi… tôi sai ở đâu tôi có thể sửa…”

“Tôi nói rồi là không cần!” Hạ Thời Thời vốn định lướt qua cô ta để đến phòng mẹ, nghe thấy câu xin lỗi kia lại càng cảm thấy dạ dày nhộn nhạo, cả người khó chịu đến cực điểm.

Cô vốn đã không phải người dễ tính, lại thêm một đêm mất ngủ, sáng ra điều duy nhất cô muốn là được gặp Ôn Giảo, vậy mà lại phải đối mặt với kẻ mà cô ghét cay ghét đắng nhất.

Muốn gặp thì không thấy, lại đυ.ng ngay người mình không muốn thấy nhất. Tức đến mức muốn bốc hỏa.

Bị Chu Tiểu Khương tính kế cũng chưa từng khiến cô tức như thế này.

Nhưng cô ta là ai? Tề Tuyết, cô ta lấy tư cách gì?

Nhà họ Hạ trả lương cho cô ta mỗi tháng ít nhất năm vạn, là mức đãi ngộ cực kỳ cao so với mặt bằng chung.

Tề Tuyết theo cô từ thời cấp ba.

Dù tính khí không tốt, nhưng với người thân thiết, Hạ Thời Thời vẫn luôn biết chừng mực. Cô từng đối xử với Tề Tuyết rất tốt, đi mua sắm cũng không quên phần cô ta, thật lòng coi như chị em thân thiết.

Vậy mà đổi lại là gì?

Chỉ vì Chu Tiểu Khương ném cho cô ta mười vạn, cô ta liền vui vẻ quay lưng phản bội cô.

Trong tất cả những người trên đời này, người không nên phản bội cô nhất chính là Tề Tuyết.

Hạ Thời Thời không thể chịu nổi cảm giác buồn nôn dâng lên trong dạ dày: “Là tôi không muốn làm to chuyện trước mặt ba mẹ tôi. Nhưng những gì cô làm, chẳng lẽ cô không rõ sao? Bắt tôi phải vạch trần hết ra mới cam lòng à?”