Sau Khi Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Mỹ Nhân Bệnh Tật, Tôi Bước Lên Đỉnh Cao Cuộc Đời

Chương 11

Lúc Hạ Thời Thời bước lại gần, cúi người nũng nịu, ánh mắt Ôn Giảo rơi ngay vào chiếc dây chuyền ấy. Cổ họng cô đột nhiên khô rát, tốn không ít sức mới mở miệng hỏi: “Chiếc dây chuyền đó… em thích sao?”

Hạ Thời Thời cong cong khóe mắt, trong lòng thầm nghĩ: Cô ấy đúng là chú ý thật.

Thế là cô nhoẻn miệng cười, ngọt ngào như ăn mật: “Thích chứ. Nếu chị cũng thích, vậy sau này em sẽ luôn đeo nó, được không?”

Ôn Giảo im lặng nhìn cô vài giây, rồi nhẹ giọng: “Tháo xuống đi.”

Nụ cười trên gương mặt Hạ Thời Thời khựng lại, rồi từ từ tan biến.

Cô lùi lại vài bước như phản xạ, tay giữ chặt sợi dây chuyền: “Em không trả đâu! Chị tặng rồi thì nó là của em! Chị không được lấy lại, không được!”

Tính khí nũng nịu của cô nổi lên, mắt lập tức đỏ hoe, nước mắt cứ thế trực trào, nói khóc là khóc ngay được.

“Là chị đòi cưới em trước, em đến cả tiệc đính hôn cũng tham dự rồi, chị đừng hòng nuốt lời!” Hạ Thời Thời cảm thấy sợ hãi đến tột cùng.

Nếu Ôn Giảo thật sự tức giận, thật sự muốn đuổi cô đi… cô biết lấy lý do gì để tiếp tục ở bên cạnh Ôn Giảo đây?

Cô sống lại một lần nữa, cũng chỉ vì muốn bù đắp cho Ôn Giảo. Nếu không còn Ôn Giảo… thì mọi thứ còn có nghĩa gì?

Nước mắt Hạ Thời Thời rơi lã chã, khóc đến mức khiến cả Trịnh Hà bị dọa cho giật mình: “Chỉ là một sợi dây chuyền thôi mà… có cần thiết như vậy không?”

Cô ấy khóc như thể ai cướp mất cả gia tài nhà họ Ôn vậy.

Với điều kiện của nhà họ Hạ, cũng chẳng đến mức phải tranh giành chút tiền ấy. Thế mà lại… mất hết thể diện, cứ như đang lăn xả đòi cho bằng được.

Đúng vậy, Hạ Thời Thời đang cố tình làm nũng, cố tình gây rối. Vừa khóc vừa nói như trẻ con: “Dù chị có đuổi, em cũng không đi đâu! Em không đi!”

Ôn Giảo siết nhẹ ngón tay trên tay vịn xe lăn, muốn đưa tay lên chạm vào khuôn mặt cô gái nhỏ ấy. Đôi mắt cô tham lam nhìn từng biểu cảm của Hạ Thời Thời, như muốn khắc sâu tất cả vào tim.

Chỉ vài khoảnh khắc thế này thôi, cũng đủ để cô mang ra làm giấc mơ hàng ngày rồi.

Hạ Thời Thời nói sẽ không đi.

Thật sự sẽ không đi sao?

Trái tim Ôn Giảo như bị treo lơ lửng giữa hy vọng và bất an, chẳng thể bình yên nổi. Nhưng tiếng khóc thút thít của Hạ Thời Thời lại khiến cô chẳng nỡ dọa nạt thêm.

Cô chỉ trầm giọng nói: “Không đẹp, thay sợi khác đi.”

Cô vẫn cảm thấy Hạ Thời Thời đeo những sợi dây chuyền đá quý to bản là đẹp nhất, phải thể hiện rõ ràng từ trong ra ngoài rằng Hạ Thời Thời là người được nuông chiều mà lớn lên.

Hạ Thời Thời trừng mắt: “Nói bậy, em lúc nào chẳng xinh đẹp!”

Ôn Giảo bình thản: “Dây chuyền không đẹp.”

Hạ Thời Thời phản bác ngay: “Dây chuyền cũng rất đẹp!”

Ôn Giảo không nói gì nữa, ánh mắt cô chuyển sang nhìn Trịnh Hà.

Trịnh Hà bật cười.

Lần đầu tiên anh cảm thấy sự tồn tại của Hạ Thời Thời không phải là chuyện xấu. Bệnh của Ôn Giảo là mang từ trong bụng mẹ, từ nhỏ đã được dặn dò không được xúc động quá mức. Kết quả là cô lại gần như chẳng có cảm xúc gì cả.

Lạnh lẽo, hờ hững, không giống người sống.

Giờ thì có vẻ cô không thể đối phó nổi Hạ Thời Thời, còn học được cách cầu cứu người khác.

Phải nói, cuộc đời hai mươi bảy năm của Ôn Giảo, dường như đến giờ mới thật sự bắt đầu.

Trịnh Hà vui thay cho bạn mình, nhìn Hạ Thời Thời cũng thấy thuận mắt hơn, còn giúp cô bạn giải vây: “Thứ gì đẹp thì phải cất đi, kẻo bị người ta nhìn trúng rồi sinh lòng xấu xa.”

Đây là chiêu anh hay dùng để lừa mấy bé con nhà hàng xóm.

Hạ Thời Thời hừ lạnh: “Sợ người ta sinh lòng xấu thì ngay từ đầu đừng lấy. Đã lấy thì phải đeo ra ngoài khoe cho cả thiên hạ thấy.”

Trịnh Hà: “...”

Không thể phủ nhận, cô này đúng là khó dắt mũi!

Ôn Giảo ngập ngừng một chút rồi nói: “Chị còn cái mới.”

Hạ Thời Thời lập tức: “Vậy em thay luôn!”

Chỉ cần không bị đòi lại là được rồi. Quà Ôn Giảo tặng, càng nhiều càng tốt.

Mỗi món quà cô đều cẩn thận cất vào hộp nhỏ, sau đó thay phiên nhau mang ra ngoài khoe với mọi người.

Ôn Giảo bảo người gọi điện mang cả bộ hộp quà ở nhà đến khách sạn, sau đó lại tiếp tục màn đối mắt với Hạ Thời Thời.

Ôn Giảo vốn không thích nói chuyện, tính tình lạnh nhạt, dù là trước mặt Hạ Thời Thời cũng quá trầm lặng. Nếu không phải vì hồn Hạ Thời Thời chưa bị Hắc Bạch Vô Thường dẫn đi, chắc cũng chẳng nghe được mấy lời tình tứ cô thốt ra.

Nhưng Hạ Thời Thời chẳng để tâm đến sự im lặng ấy, chỉ cần người vẫn ở đây là được rồi.

Cô nửa quỳ trước mặt Ôn Giảo, hai ánh mắt ngang tầm nhau. Hạ Thời Thời lại nở nụ cười: “Em sẽ chủ động tìm hiểu chị, biết chị thích gì, kiêng gì, và ước mơ của chị là gì.”

Cô đặt tay lên đùi Ôn Giảo.

Rõ ràng đôi chân ấy đã mất cảm giác từ vài năm trước, vậy mà giờ phút này, Ôn Giảo lại cảm thấy nơi đó như đang nóng lên.