Sau Khi Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Mỹ Nhân Bệnh Tật, Tôi Bước Lên Đỉnh Cao Cuộc Đời

Chương 12

Nóng rực, như đang thiêu đốt cả linh hồn cô vậy.

Cô cam tâm tình nguyện hóa thành tro bụi dưới bàn tay của Hạ Thời Thời, vì thế chỉ mím môi, im lặng không nói một lời.

Phải nói sao đây? Người chị yêu là em, điều chị khát khao cũng là em.

Điều chị sợ nhất… là em sẽ rời đi.

Ôn Giảo không dám nhìn vào mắt Hạ Thời Thời, vì ánh mắt ấy chân thành đến mức khiến cô gần như muốn tin tưởng tất cả.

Nhưng cô vẫn không dám mở lời. Cô chỉ muốn lặng lẽ tận hưởng thêm chút nữa, cảm giác được Hạ Thời Thời đối xử bằng cả tấm lòng – dù sau cùng, tất cả có thể chỉ là giả dối.

Khóe môi Hạ Thời Thời cong lên rõ rệt hơn, cô ỷ lại vào sự nuông chiều của Ôn Giảo mà ngang ngạnh bám riết lấy không buông. Cô chẳng muốn nghĩ đến chuyện gì khác, chỉ mong thời gian dừng lại mãi ở khoảnh khắc này.

Từ nửa ngồi chuyển sang nửa nằm, cuối cùng Hạ Thời Thời dựa hẳn đầu vào đùi Ôn Giảo, nhắm mắt lại.

Ôn Giảo khẽ nâng tay lên. Cô đã muốn chạm vào mái tóc của Hạ Thời Thời từ rất lâu rồi. Bàn tay cô lơ lửng giữa không trung, lơ lửng đến mức ngay cả Trịnh Hà cũng thấy không thể chịu nổi.

Hai người này… rốt cuộc là có ý gì đây?

Trịnh Hà định mở miệng, nhưng bị Ôn Giảo liếc mắt một cái, lời nói lập tức nghẹn lại nơi cổ họng. Cô chỉ còn biết trơ mắt nhìn Ôn Giảo nhẹ nhàng đưa tay ra hiệu “suỵt”.

Hạ Thời Thời ngủ rất lâu.

Cô nắm chặt váy của Ôn Giảo, tất cả mệt mỏi dồn nén từ khi sống lại, đến giây phút này cuối cùng cũng được xoa dịu, để cô có thể yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Đầu Hạ Thời Thời tựa lên chân Ôn Giảo, khiến cô không thể cử động. Chân không tê, nhưng Ôn Giảo lại sợ cô gái nhỏ này sẽ bị cảm lạnh.

Cô rất muốn bế Hạ Thời Thời đặt lên giường, nhưng lại không làm được.

Bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt tóc Hạ Thời Thời của cô dừng lại, thay vào đó là siết chặt lấy tay vịn xe lăn trong dáng vẻ chật vật, như thể muốn phát tiết tất cả những cảm xúc đang cuộn trào trong lòng.

Không khí lạnh lẽo bao trùm. Ôn Giảo nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ mà mình luôn muốn bảo vệ, lại nhận ra bản thân hoàn toàn bất lực.

Đừng nói là bế cô ấy lên, ngay cả việc đỡ dậy cũng là một chuyện quá sức.

Cô chỉ là một kẻ tàn phế, những việc mà người bình thường dễ dàng làm được, cô lại không thể.

Ngay cả một việc nhỏ như thế cũng không làm nổi, cô còn có thể cho Hạ Thời Thời được điều gì?

Ôn Giảo nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cố giấu đi nỗi cay đắng nơi khóe mắt.

Việc Hạ Thời Thời không muốn kết hôn với cô cũng là điều dễ hiểu. Nhưng càng bị cô ấy phản đối, trong lòng Ôn Giảo lại càng khao khát muốn giữ chặt lấy người con gái này.

Sợ rằng một khi cô ấy rời đi, sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa.

Giờ thì… chắc phải thấy mãn nguyện rồi nhỉ?

Ôn Giảo ngửa đầu ra sau, dùng tay che mắt mình lại.

Hôm nay Hạ Thời Thời khiến cô bất ngờ vô cùng. Đầu tiên là mặc chiếc váy nhỏ do chính cô đặt may đến tiệc đính hôn, rồi trước mặt bao nhiêu người mà nói tốt cho cô.

Vậy mà mới tách ra chưa bao lâu, cô ấy đã vội vàng chạy đến tìm cô ngay.

Hạ Thời Thời, trong lòng cô ấy chắc chắn là có mình. Dù không nhiều, dù chỉ là một chút xíu thôi…

Chỉ cần một chút cũng đủ rồi. Khóe môi Ôn Giảo khẽ cong lên một nụ cười đầy tự giễu, tự nhủ bản thân đừng tham lam thêm nữa.

Cánh cửa phòng vang lên tiếng gõ. Là ba mẹ của Hạ Thời Thời.

Cả hai người họ đều lộ rõ vẻ ngại ngùng, đặc biệt là khi nhìn thấy con gái mình đang dùng đùi Ôn Giảo làm gối. Sắc mặt mẹ Hạ thay đổi, rồi dè dặt hỏi:

“Thời Thời… không làm con giận đấy chứ?”

“Không có.” Ôn Giảo nhìn bà, giọng nói nhẹ nhàng, “Thời Thời rất ngoan.”

“…” Mẹ Hạ câm nín.

Dù có đeo kính lọc màu hồng để nhìn con gái, bà vẫn không cảm thấy con mình có điểm nào gọi là ‘ngoan’.

Mẹ Hạ nhìn có chút lo lắng, ngập ngừng mở miệng: “Chuyện hôn ước… hay là…”

Ôn Giảo nhẹ giọng: “Hủy đi.”

Dù không ai hiểu vì sao Hạ Thời Thời lại đột ngột thay đổi như vậy, nhưng phản ứng trước đây của cô, mọi người vẫn còn nhớ rất rõ.

Rõ ràng Hạ Thời Thời từng nói: Dù có chết cũng không lấy Ôn Giảo.

Ôn Giảo khẽ vuốt tóc Hạ Thời Thời lần cuối, khẽ thở ra một hơi.

Một buổi tiệc đính hôn vốn nên thật tốt đẹp, vậy mà cô lại phải rời đi giữa chừng vì sức khỏe. Có lẽ, cô thật sự không thể cho Hạ Thời Thời điều mà cô ấy muốn.

Đã như vậy… chi bằng buông tay, để Hạ Thời Thời được tự do.