Mười phút đó, đối với Hạ Thời Thời mà nói, dài đằng đẵng như mười năm. Cô phát hiện ra rằng chỉ cần không xác định được vị trí chính xác của Ôn Giảo, lòng cô sẽ cuống lên. Là kiểu cuống lo sợ Ôn Giảo sẽ biến mất, sợ rằng tất cả những gì gọi là “trọng sinh” chỉ là một giấc mộng Nam Kha hư ảo.
Khi Hạ Thời Thời nhìn thấy Ôn Giảo, biểu cảm lập tức trở nên uỷ khuất: “Sao lại khó tìm đến thế chứ…”
Lúc Hạ Thời Thời nhìn Ôn Giảo, Ôn Giảo cũng đang nhìn cô.
Đôi mắt trong veo sáng ngời, đôi môi hơi chu lên, cả người như một cô bé con đáng yêu khiến người ta chỉ muốn ôm vào lòng.
Ôn Giảo vẫn giữ im lặng, khiến ánh mắt Hạ Thời Thời dần tối lại.
Quả nhiên là vẫn giận rồi… Cũng đúng thôi, lần trước cô đã quá đáng đến mức nào cơ chứ.
Hạ Thời Thời rón rén tiến đến gần, đưa tay ra móc nhẹ ngón út của Ôn Giảo, lắc lắc khẽ: “Đừng làm lơ em mà, em sợ lắm…”
Tim Ôn Giảo lại bắt đầu đập loạn.
Sao chỉ vì cô không để ý tới mà lại khiến Hạ Thời Thời sợ như vậy?
Trước giờ Hạ Thời Thời có dính người như vậy đâu?
Sự thay đổi này đến quá đột ngột, khiến Ôn Giảo không khỏi bất an, chẳng dám tin. Cô sợ… sợ lúc mình ngã sẽ đau đến mức không gượng dậy nổi.
Trước đây mỗi lần gặp nhau, Hạ Thời Thời luôn như thể muốn tránh cô càng xa càng tốt.
Ngay cả khi Ôn Giảo chủ động đề nghị kết hôn, cũng chỉ vì muốn được nhìn Hạ Thời Thời thêm vài lần.
Cả hai đều đang cố gắng một cách khiêm nhường và thận trọng. Ôn Giảo im lặng, khiến tim Hạ Thời Thời càng thêm lo lắng bất an.
Cô biết mình sai rồi. Thật sự biết lỗi rồi.
Cô cầu xin, dù chỉ là một ánh nhìn chán ghét hay ghét bỏ cũng được… Dù sao thì cô cũng đã quyết tâm bám lấy Ôn Giảo đến cùng. Chỉ xin đừng phớt lờ cô như thế…
Nếu không, làm sao cô có thể trả hết những điều tốt đẹp mà Ôn Giảo từng dành cho cô đây?
“Hạ Thời Thời làm sao vậy? Như biến thành người khác luôn rồi?” Phó Vân Hàm nép mình trong góc tối hút thuốc, l*иg ngực trào lên một cơn tức giận khó tả.
Cảm giác mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát khiến hắn cực kỳ khó chịu, chỉ hận không thể lao tới trước mặt tất cả mọi người, túm lấy Hạ Thời Thời mà hỏi cho rõ: “Rốt cuộc em đang nghĩ cái quái gì vậy?”
Đầu óc bị úng nước à? Một đại tiểu thư độc nhất nhà họ Hạ, tự dưng lại đi lấy một người phụ nữ.
Cô nghĩ mình sẽ nhận được gì?
Cùng lắm lấy một ông già còn được hưởng lương hưu cơ mà!
Còn Ôn Giảo? Một người tàn tật, sống thêm được bao lâu cũng chưa biết, Hạ Thời Thời cưới cô ta là muốn làm từ thiện à?
Chu Tiểu Khương đi vệ sinh xong quay lại, thấy Phó Vân Hàm đang cau có một mình thì tiến lại gần, nhẹ giọng hỏi: “Cô ấy cưới Ôn Giảo thôi mà, anh tức đến vậy sao?”
Phó Vân Hàm lườm cô ta: “Không phải em nói là chắc chắn không thể xảy ra chuyện sao?”
Chu Tiểu Khương vẫn giữ gương mặt bình tĩnh: “Là thật đấy. Hôm qua Tề Tuyết còn nhắn cho em, nói Hạ Thời Thời vẫn đang tuyệt thực phản đối kia mà.”
Tuyệt thực phản đối? Nghe chẳng giống tuyệt thực bằng tuyệt ăn để giảm cân, dễ mặc váy cưới thì có!
Vẻ mặt Phó Vân Hàm cuối cùng cũng không thể giữ được nữa, trở nên vặn vẹo, tức tối.
“Hai hôm nay thành phố đang phân chỉ tiêu. Nhà họ Ôn là đối thủ lớn nhất của chúng ta.” Phó Vân Hàm nghiến răng giải thích, giọng khàn đặc trong làn khói thuốc.
Nếu nhà họ Ôn và nhà họ Hạ thật sự liên hôn, chắc chắn nhà họ Hạ sẽ đứng về phía Ôn gia để giành lấy suất ấy.
Tuy không ảnh hưởng đến những mối làm ăn hiện tại, nhưng trong đầu óc giới tư bản, không kiếm được tức là lỗ. Nghĩ tới khả năng mất trắng vài tỷ, tim Phó Vân Hàm lại nhức nhối như ai bóp nghẹt.
Chu Tiểu Khương cũng hiểu chuyện này không hề nhỏ. Nếu Phó Vân Hàm không lấy được khoản đầu tư đó, thì cô cũng chẳng có tiền quay phim mới.
Nhưng giờ họ lại không thể làm gì thêm với Hạ Thời Thời được nữa, nếu ép quá, ba mẹ Hạ lại sinh nghi thì phiền.
"Bảo Tề Tuyết dò hỏi thêm xem có chuyện gì đang xảy ra bên đó." Phó Vân Hàm dụi điếu thuốc vào gạt tàn, giọng lạnh tanh.
“Được.” Chu Tiểu Khương nhìn anh, ánh mắt hơi lóe lên, không rõ là đang nghĩ gì.
Ôn Giảo ngồi trên xe lăn, chiếc váy trắng nhẹ nhàng phủ qua đôi chân, dịu dàng đến mức khiến người ta quên mất cô từng chịu tổn thương. Đẹp đến ngẩn ngơ.
Hạ Thời Thời mặc váy dạ hội màu hồng, đứng cạnh Ôn Giảo, ai nhìn vào cũng nhận ra sự nuông chiều được giấu khéo léo trong từng ánh mắt, từng động tác nhỏ của Ôn Giảo.
Khi Ôn Giảo cho người mang váy đến, lúc đó cô đang nghĩ gì?
Liệu có tưởng tượng dáng vẻ Hạ Thời Thời khi mặc nó không? Hay là nghĩ cô ấy căn bản sẽ không bao giờ chịu mặc?
Nhưng Hạ Thời Thời không chỉ mặc, mà còn đeo cả sợi dây chuyền mặt dây từng được Ôn Giảo tặng từ rất lâu trước.