Sau Khi Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Mỹ Nhân Bệnh Tật, Tôi Bước Lên Đỉnh Cao Cuộc Đời

Chương 9

Hiện tại, cô cúi đầu, giả vờ ngoan ngoãn nghe mấy lời răn dạy của thím cả nhà họ Ôn, nhưng trong lòng lại đang ngẫm lại chuyện kiếp trước.

Kiếp trước, cô cũng từng đắc tội với thím cả này. Khi đó cô đáp lại kiểu gì nhỉ?

"Bớt bày đặt làm người lớn đi, số dư tài khoản ngân hàng vượt nổi tôi rồi hãy nói!"

Hạ Thời Thời cố nín cười, tiếp tục nghe bà ta thao thao bất tuyệt: "Sau này hai nhà làm ăn giúp đỡ nhau, nhà họ Ôn ngày càng phát triển, cô cũng được lợi đúng không?"

Hạ Thời Thời ngoan ngoãn đáp: "Phải phải phải."

Thím cả nhà họ Ôn dường như không ngờ cô lại ngoan như thế, sững người một chút rồi lập tức lấn tới: "Dù sao Ôn Giảo cũng chẳng còn sống được bao năm nữa, sau này chia gia sản, chẳng phải cũng về tay cô sao..."

"Chia cái đầu bà ấy!" Hạ Thời Thời gằn giọng, mặt lạnh tanh.

"Tôi có chết, cô ấy cũng không được chết! Chia tài sản? Không có phần tôi, chỉ có cô ấy cầm hết!"

Hạ Thời Thời tức đỏ mặt, hét lên: "Bà đúng là không phải người lớn đàng hoàng, nghe bà nói chuyện đúng là sai lầm. Có ai đi nguyền rủa cháu gái của mình như bà không? Từ giờ đừng qua lại nữa!"

Với cái tính nóng như lửa của cô, mụ thím kia lập tức bị nghẹn họng, không nói nên lời.

Cuối cùng, bà ta chỉ biết cười lạnh: "Không phải vì nhắm vào tài sản nhà họ Ôn thì tại sao tự nhiên cô lại chịu đính hôn? Tưởng giấu được ai?"

Hạ Thời Thời ngẩng đầu cao giọng: "Tôi thiếu tiền chắc?"

Ít nhất là hiện tại thì không, và về sau cũng sẽ không để mình rơi vào cảnh đó nữa.

"Tôi thèm thân thể cô ấy, không được chắc?" Cô tức đến mức buột miệng nói ra: "Giảo Giảo đẹp thế cơ mà, như ánh trăng trắng ngần giữa trời đêm, đẹp hơn đám minh tinh mười lần!"

Hạ Thời Thời càng nói càng hăng, đến mức bị mẹ kéo nhẹ tay cảnh báo, nhưng cũng không bị ngăn cản.

Cuối cùng cô liếc nhìn mụ thím một cái: "Không thèm đôi co với bà nữa!"

Nói xong, cô hất cằm bỏ đi đầy kiêu ngạo.

Mẹ cô chỉ biết dở khóc dở cười, liếc nhìn thím cả nhà họ Ôn với vẻ bất đắc dĩ, rồi nhanh chóng đi giải quyết các mối quan hệ khác thay con gái.

Hạ Thời Thời mới đi được mấy bước, thì liền trông thấy… cái “minh tinh” kia.

Chu Tiểu Khương sở hữu vẻ đẹp trong trẻo, thoát tục, khiến người ta vừa nhìn đã thấy thương xót. Vẻ ngoài như thế, dù đặt trong giới giải trí cũng có thể trở thành một nét riêng nổi bật.

…Rất hợp với gu thẩm mỹ trong mắt đàn ông.

Hạ Thời Thời dừng bước, lặng lẽ quan sát cô ta.

Hôm đó, cô ta cũng mang gương mặt như thế này, chẳng khác gì. Nhưng biểu cảm lại lạnh lùng vô cảm, khi ra lệnh cho người khác đánh gãy chân cô, sắc mặt tàn nhẫn đến mức khiến người ta lạnh sống lưng.

Chu Tiểu Khương… cũng là người bị cốt truyện điều khiển sao?

Hay là bản chất cô ta vốn dĩ như vậy?

Dù là vì lý do nào đi chăng nữa, thì Hạ Thời Thời cũng không định tha thứ. Những chuyện chưa xảy ra thì không nói, chỉ tính riêng những gì đã từng xảy ra ở kiếp trước, cũng đủ để cô trả đũa một cách không khoan nhượng.

Chu Tiểu Khương đã từng mua chuộc Tề Tuyết – người bên cạnh cô từ nhỏ – để nói xấu Ôn Giảo trước mặt cô?

Ánh mắt Hạ Thời Thời tối thêm vài phần. Nếu không vì những lời xúi giục ấy, kiếp trước có lẽ cô đã không bỏ lỡ Ôn Giảo.

Cô thu lại cảm xúc nơi đáy mắt, rồi tiếp tục bước tới, trên mặt là nụ cười ngọt ngào: "Sao cô lại tới đây? Tôi cứ tưởng tiệc đính hôn kiểu này không có suất dành cho cô chứ."

Chu Tiểu Khương khựng lại, ánh mắt lóe lên rồi lập tức cụp xuống. Khi Hạ Thời Thời tiến lại gần, cô ta không còn đường lui nữa, chỉ có thể dịu giọng, yếu ớt đáp: "Là Phó tiên sinh mời tôi đến. Hơn nữa… đây là lễ đính hôn của cô, sao tôi có thể không đến chúc mừng."

"À ha, suýt nữa tôi quên mất, tôi không mời cô mà." Hạ Thời Thời cười mỉa.

Thật ra không phải quên, mà là trước sáng nay, Hạ Thời Thời vốn không định làm tiệc đính hôn, vì vậy càng không định mời Chu Tiểu Khương – “người bạn tốt” của kiếp trước.

Chu Tiểu Khương cụp mắt, cố tình tỏ vẻ nhún nhường, giọng khẽ khàng: "Cô không mời tôi cũng đúng thôi. Dù sao tôi cũng chỉ là một tân binh trong giới giải trí, sợ sẽ khiến người ta dị nghị."

Dị nghị? Thế nên mới mượn danh “bạn gái đi cùng Phó Vân Hàm” à?

Đúng là cốt truyện tiêu chuẩn của mấy bộ truyện ngôn tình tổng tài.

Hạ Thời Thời nhìn vẻ ngoài yếu đuối giả vờ của cô ta chỉ thấy nhàm chán, bĩu môi rồi vòng qua một bên bỏ đi.

Cô cũng đã ở sảnh chào hỏi khách khứa một lúc lâu rồi, chắc giờ không ai cản cô đi tìm Giảo Giảo đâu nhỉ.

Khách sạn này là khách sạn tốt nhất thành phố. Dù kiếp trước cô chỉ đến đây để gây chuyện rồi bỏ đi, nhưng đường đi lối lại vẫn nhớ rõ.

Mất chưa đến mười phút, cô đã đến được phòng nơi Ôn Giảo đang ở.