Sau Khi Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Mỹ Nhân Bệnh Tật, Tôi Bước Lên Đỉnh Cao Cuộc Đời

Chương 8

Cô không thể đứng lên. Chỉ có thể bất lực ngồi đó, lặp lại nỗi đau quá quen thuộc suốt hơn mười năm qua.

Bữa tiệc vẫn đang rất náo nhiệt. Nhưng đôi tay Ôn Giảo đã bắt đầu đau âm ỉ từng cơn…

Bất chợt, một bàn tay mềm mại và ấm áp len vào trong lòng bàn tay lạnh ngắt của Ôn Giảo. Cô mơ màng mở mắt ra, đối diện là gương mặt Hạ Thời Thời, lo lắng hiện rõ — không giống như đang giả vờ.

Hạ Thời Thời căng thẳng đến mức toát cả mồ hôi. Cô chẳng biết gì về tình trạng sức khỏe của Ôn Giảo, bây giờ đột nhiên xảy ra chuyện, cô thật sự cuống lên.

Trong cơn rối loạn, cô quay phắt sang nhìn Trịnh Hà, giọng gắt lên: "Anh không phải là bác sĩ riêng của chị ấy à? Anh chỉ biết đứng nhìn thôi sao? Có chuyện gì thì anh chịu trách nhiệm nổi không?"

Trịnh Hà thầm mắng một câu trong bụng — quả nhiên là không ưa nổi cô gái này. Nhưng thấy cô sốt ruột vì Ôn Giảo, anh tạm thời nuốt cơn tức xuống, quyết định không chấp. Anh đẩy xe lăn, định đưa Ôn Giảo vào phía sau để kiểm tra lại.

Hạ Thời Thời theo bản năng cũng muốn đi theo, nhưng bị mẹ cô nắm chặt tay giữ lại.

“Con theo qua đó làm gì?”

“Con và chị ấy đính hôn rồi, dĩ nhiên con phải đi theo.”

Mẹ Hạ: “…”

Quả là kỳ lạ thật.

Bà nhìn con gái mình — ánh mắt đầy nghi ngờ. Cái kiểu giọng điệu tự nhiên, chắc nịch kia, cộng thêm động tác định vùng tay thoát ra… bà càng lúc càng thấy mơ hồ. Nhưng cuối cùng vẫn nói: “Nhà họ Ôn có người trông nom rồi. Còn con, nếu cũng bỏ đi, thì buổi tiệc này tổ chức cho ai xem?”

Thừa lời, tất nhiên là cho cô và Ôn Giảo. Hạ Thời Thời khựng lại một lúc, rồi như hiểu ra điều gì.

Nếu cô thực sự cưới Ôn Giảo, vậy thì với thân phận “Ôn phu nhân”, cô sẽ là người đứng ra tiếp đón khách khứa, đảm bảo mọi chuyện trong lễ đính hôn diễn ra suôn sẻ.

Giờ mà để mặc khách mời, chạy theo như một cô nhóc ngang bướng thì thật không ra sao cả. Nhưng… nhưng cô thật sự rất lo cho Ôn Giảo.

Chẳng lẽ… là do cô sống lại đã khiến tình trạng Ôn Giảo xấu đi?

Hạ Thời Thời đứng yên tại chỗ, ép mình phải bình tĩnh lại.

Ôn Giảo được đẩy vào một căn phòng yên tĩnh, Trịnh Hà bắt đầu kiểm tra sức khỏe cho cô.

Trong phòng không có đầy đủ thiết bị, nhưng với kinh nghiệm dày dặn, điều đó chẳng làm khó được Trịnh Hà.

Ánh mắt của Ôn Giảo không tự chủ được mà nhìn chằm chằm về phía cửa — Hạ Thời Thời không theo vào.

Trịnh Hà quay người lại, ra hiệu để Ôn Giảo đưa tay ra kiểm tra, vừa ngẩng đầu đã thấy cô như đang nhìn xuyên qua cánh cửa, đợi chờ ai đó.

“Tôi nói này, cô còn chưa chịu từ bỏ sao?” Trịnh Hà đành chủ động lại gần bắt đầu kiểm tra, trong lúc chờ kết quả, anh lên tiếng: “Tối qua cô gọi điện cho cô ấy cũng không bắt máy, làm gì có ai chuyển lòng nhanh đến vậy. Không chừng còn có mưu đồ…”

Chưa nói xong, Ôn Giảo đã rút tay lại, rõ ràng là không muốn phối hợp.

Trịnh Hà nghẹn lời: “…”

Chỉ nói mấy câu thật lòng mà cũng không chịu nghe hả?

Cái chuyện này vốn dĩ là vậy — cho dù chỉ trong một đêm nghĩ thông suốt, thì cũng không thể từ “không thích” biến thành “thích đến chết” được. Huống chi bây giờ Hạ Thời Thời lại biểu hiện như si mê cuồng nhiệt đến mức lạ kỳ.

Không phải đang diễn, thì là gì?

Chỉ có mình Ôn Giảo là tự lừa mình dối người. Không thấy ba mẹ Hạ Thời Thời còn sợ cô lại tiếp tục gây chuyện nữa hay sao?

Trịnh Hà lại kiên nhẫn tiếp tục kiểm tra, thì nghe thấy Ôn Giảo cất giọng nhàn nhạt: “Cô ấy với Phó Vân Hàm… quan hệ thế nào?”

Trịnh Hà nghĩ một lúc rồi đáp: “Là bạn bè lâu năm, dù có không thân, cũng chẳng đến mức ghét bỏ nhau. Sao vậy? Cô lo lắng…?”

Ôn Giảo không trả lời, chỉ im lặng nhìn về phía cửa — sắc mặt không biểu cảm, nhưng ánh mắt thì phức tạp đến khó đoán.

Một lúc sau, thấy cô không phản ứng gì, Trịnh Hà lại tiếp tục làm kiểm tra. Lần này, Ôn Giảo không còn từ chối hợp tác nữa.

Khi kết quả gần như đã hoàn tất, Ôn Giảo mới chậm rãi lên tiếng: "Tôi không lo lắng."

Trịnh Hà liếc mắt nhìn cô, ý bảo: "Vậy thì là gì?"

Giọng Ôn Giảo mơ hồ, khó mà phân biệt được cảm xúc trong đó: "Chỉ có tôi… mới chăm sóc cô ấy được tốt nhất."

Trịnh Hà khẽ bật cười mũi: "Đúng. Tính khí như cô ấy, ai chịu nổi cơ chứ."

Trong đại sảnh tiệc, cuối cùng Hạ Thời Thời cũng cố gắng kiềm chế không nổi giận.

Ở kiếp trước, cô bị ảnh hưởng bởi cốt truyện không ít, nhưng tính khí vốn dĩ đã chẳng tốt lành gì. Chỉ cần ai nói điều gì không hợp tai, cô sẵn sàng quay người bỏ đi, mặt mày hằm hằm. Dù sao thì ba mẹ cưng chiều, việc làm ăn trong nhà cũng chẳng cần phải nhờ vả ai.

Nếu không phải sau này… bị người ta bày mưu tính kế, thì có lẽ cô thật sự có thể sống một đời an nhàn như đại tiểu thư.