Những người quyền quý được Ôn Giảo mời đều tụ tập tại đây, trong khi Ôn Giảo hiếm khi mặc một chiếc váy dạ hội trắng, ngồi trên chiếc xe lăn, ánh mắt không ít lần hướng về phía cửa.
Buổi tiệc đã bắt đầu gần một giờ, nhưng Hạ Thời Thời vẫn chưa xuất hiện.
Đứng cạnh chiếc xe lăn, Trịnh Hà - người bạn lâu năm và cũng là bác sĩ riêng của Ôn Giảo, cầm ly rượu đỏ, bực bội nói: “Đã bảo cô ấy sẽ không đến mà.”
Ôn Giảo hạ mắt xuống, không nói gì.
“Cô bây giờ là bệnh nhân, có thời gian lãng phí ở đây, chi bằng đi bệnh viện kiểm tra lại sức khỏe đi.” Trịnh Hà nói, là người đã quen biết Ôn Giảo hơn mười năm.
Ôn Giảo lập tức tiếp lời: “Sau đó về biệt thự dưỡng bệnh, biết đâu lại sống thêm được vài năm.”
Trịnh Hà ngừng lại động tác uống rượu, uể oải nói: “Tôi đâu có nói vậy.”
Dưới ánh đèn, khuôn mặt tuyệt đẹp của Ôn Giảo càng thêm trong suốt. Dù đã trang điểm, nhưng vẫn có thể thấy được làn da tái nhợt dưới lớp phấn.
Lông mi dài của cô ấy hơi run lên, đôi mắt đen sâu thẳm như đang kìm nén điều gì đó.
“Thế thì sống làm gì nữa?”
Không có Hạ Thời Thời, sống cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Ôn Giảo nhắm mắt lại, ngón tay nhẹ nhàng vẽ vời hình ảnh khuôn mặt tươi sáng của Hạ Thời Thời trên tay vịn của chiếc xe lăn. Dù chỉ cần giữ người bên cạnh, cô ấy cũng cảm thấy cuộc sống của mình có thêm chút sức sống.
Ôn Giảo khẽ cất giọng, âm thanh khàn đặc: “Tôi chẳng còn gì muốn nữa.”
Cô ấy chỉ muốn có Hạ Thời Thời.
Trịnh Hà không biết khuyên bạn thế nào. Họ bằng tuổi nhau, nhưng Trịnh Hà lại có một cơ thể khỏe mạnh.
Hai mươi năm qua, anh không biết đã qua lại với bao nhiêu người, những cuộc sống chỉ mấy năm ngắn ngủi còn thú vị hơn mấy mươi năm buồn tẻ của Ôn Giảo nhiều.
Cũng hiếm khi Ôn Giảo có người mình thích, nhưng tại sao lại là Hạ Thời Thời? Trịnh Hà cảm thấy mình thật chẳng còn tốt đẹp gì nữa.
Hạ Thời Thời tuyệt đối không phải là người phù hợp với Ôn Giảo, cơ thể Ôn Giảo lúc này rất cần người chăm sóc, còn Hạ Thời Thời chỉ biết làm người khác bực bội.
Nếu họ thật sự ở bên nhau, liệu Ôn Giảo có thể sống thêm hai năm nữa không?
Trịnh Hà cố gắng kiềm chế cơn khó chịu trong lòng, cuối cùng vẫn kiên quyết nói: “Hạ Thời Thời sẽ không đến đâu, cho dù cô ấy có đến, cũng chỉ...”
Đúng lúc đó, Hạ Thời Thời xuất hiện.
Cô mặc chiếc váy hồng nhỏ Ôn Giảo đặt riêng cho mình, tóc búi gọn gàng, ngẩng cao đầu, tự tin bước vào từ cửa.
Vì sự xuất hiện của cô, đám khách mời bỗng im bặt mấy phút đồng hồ, mãi đến khi Hạ Thời Thời bước thẳng đến trước mặt Ôn Giảo.
Trịnh Hà còn chưa kịp nói hết nửa câu sau — cho dù Hạ Thời Thời có tới, với tính khí kiêu ngạo của cô thì cùng lắm cũng chỉ là làm ầm lên đòi hủy hôn, khiến buổi tiệc đính hôn rối loạn, náo loạn đến mức không yên.
Thế nhưng ngay trước mặt bao nhiêu người, “con công kiêu ngạo” ấy lại mím môi, uất ức nói: “Vợ ơi, em tới trễ rồi, chị sẽ không giận em chứ?”
Mọi người lập tức xôn xao.
Ôn Giảo đột ngột ngẩng đầu lên, trong mắt ánh lên tia sáng như lửa cháy giữa trời đêm, nóng bỏng đến mức có thể thiêu đốt tất cả.
Cô ấy cũng không dám tin vào mắt mình, cứ nghĩ ít nhất cũng phải dỗ dành tiểu tổ tông nhà mình mấy câu, nào ngờ cô gái này lại phối hợp như vậy.
Cổ họng Ôn Giảo bỗng khô khốc, cô ấy nắm chặt tay vịn xe lăn, ánh mắt không rời khỏi Hạ Thời Thời lấy một giây. Dường như bị nhìn đến ngượng ngùng, mặt Hạ Thời Thời hơi đỏ lên.
“Chị không thích em gọi vậy à? Vậy sau này em gọi chị là Giảo Giảo, được không?” Giọng nói nhẹ nhàng như ánh trăng sáng, lướt qua tim người nghe, dịu dàng đến mức khiến người ta không thể chống cự.
Hạ Thời Thời như biến thành một người hoàn toàn khác, vậy mà lại dịu dàng chìa tay ra nũng nịu với cô ấu.
Ôn Giảo ngoài mặt thì bình tĩnh như mặt nước lặng, nhưng trong lòng lại dần dần dâng lên nỗi hoảng loạn, cô ấy lo đây chỉ là một chiêu khác của Hạ Thời Thời, rồi cuối cùng vẫn sẽ rời bỏ cô ấy mà đi.
Không có gì dày vò người ta hơn là được rồi lại mất.
Thế nhưng trái tim Ôn Giảo lại khẽ run lên, mềm nhũn không kìm được. Cô ấy nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng như cánh hoa hồng của Hạ Thời Thời, định lên tiếng thì một người bất ngờ chen ngang.
Ngay lập tức, Hạ Thời Thời cau mày lộ rõ vẻ chán ghét.
Là Phó Vân Hàm.
Đúng là xui xẻo! Hạ Thời Thời thầm rủa trong lòng.
Khó khăn lắm cô mới được gặp lại Ôn Giảo, còn chưa kịp nói được mấy câu thì cái người chuyên phá đám này đã xuất hiện.
Gương mặt Hạ Thời Thời đầy khó chịu. Trong giới, danh tiếng của cô vốn chẳng tốt đẹp gì, nổi tiếng là kiểu tiểu thư đỏng đảnh, tính tình bốc đồng. Dù vẻ mặt viết rõ hai chữ “từ chối” to đùng, Phó Vân Hàm vẫn cứ giả vờ không thấy, mặt dày mà tới gần.