Mẹ Hạ dường như xúc động mạnh, bảo bối của bà… đã bao lâu rồi không làm nũng với bà như vậy nữa?
Chưa kịp nghĩ kỹ, lòng bà đã tràn ngập hạnh phúc. Ngay cả cha Hạ đứng bên cạnh nhìn hai mẹ con cũng không nhịn được mà nở một nụ cười hiếm hoi.
Mẹ Hạ nhìn thấy Tề Tuyết đang đứng ngơ ngác ở đầu cầu thang thì gọi lớn: “Tề Tuyết, mau lại đây giúp Thời Thời trang điểm chỉnh trang lại một chút, con gái mẹ xinh đẹp thế này, đừng để vì khóc mà làm lem mặt xấu xí đi mất.”
“Mẹ.” Hạ Thời Thời lại gọi một tiếng, nhưng lần này không còn ngữ điệu làm nũng như trước, cô mím môi, nghiêm túc nói: “Con không muốn để Tề Tuyết ở bên cạnh nữa. Chờ sau khi tụi con về, mẹ cho cô ta nghỉ việc đi.”
Mẹ Hạ sững người: “Con nói gì cơ?”
Quyết định này quá đột ngột, ngay cả Tề Tuyết cũng bị dọa sợ.
Sao đang yên đang lành, lại đòi đuổi người đã theo cô từ nhỏ đến lớn?
Hạ Thời Thời nhìn thẳng vào Tề Tuyết bằng đôi mắt xinh đẹp của mình, ánh mắt lóe sáng nheo lại đầy dò xét: “Không có gì đâu.”
Có một số chuyện, cô không tiện nói với mẹ lúc này.
Nhưng cô sẽ luôn ghi nhớ.
Kiếp trước, thật ra Hạ Thời Thời cũng không ghét Ôn Giảo đến thế. Tuy khi ấy đầu óc cô cứ mơ hồ, nhưng sau khi tỉnh táo lại, mọi thứ như màn sương mù được vén lên.
Cô nhớ rất rõ, ấn tượng ban đầu của mình về Ôn Giảo chỉ là — một người phụ nữ xinh đẹp.
Bảo là ghét thì chưa tới mức, mà thích cũng chưa hẳn. Bởi vì lúc đó hai người gần như không có nhiều tiếp xúc.
Chính là Tề Tuyết, người luôn ở bên cạnh cô, không ngừng nói xấu Ôn Giảo. Cô ta luôn bảo rằng, với thân phận và nhan sắc như Hạ Thời Thời, hoàn toàn không cần phải hạ mình đi cưới một người vừa không có quyền thừa kế, lại còn bị tàn tật.
Trí thông minh của Hạ Thời Thời lúc ấy như bị ai rút dây, lại tin hết những lời Tề Tuyết nói.
Ngay cả chuyện từ hôn trong ngày đính hôn, cũng là do Tề Tuyết khuyên cô làm. Cô ta nói rằng chỉ cần cô giở chút tính trẻ con, ba mẹ sẽ chẳng nỡ trách mắng, hôn nhân giữa hai người phụ nữ nói ra cũng khó nghe, Ôn Giảo chắc chắn sẽ không dám làm gì cô.
Và con ngốc Hạ Thời Thời ấy thật sự làm theo kế hoạch của Tề Tuyết.
Sau đó thì sao?
Sau đó mới biết, Tề Tuyết vốn đã bị Chu Tiểu Khương mua chuộc, tất cả những lời nói đó đều là cố tình sắp đặt.
Bởi vì bọn họ sợ nếu Hạ Thời Thời và Ôn Giảo cưới nhau, nhà họ Hạ và nhà họ Ôn sẽ liên kết, ảnh hưởng đến công ty của cái tên Phó Vân Hàm gì đó.
Sau khi cô từ hôn, Chu Tiểu Khương cho rằng cô đã không còn giá trị uy hϊếp, còn đổ thêm dầu vào lửa. Cô ta sai Tề Tuyết ra mặt trước truyền thông, nói xấu cô không ngừng.
Nào là Hạ Thời Thời nóng nảy, hay đánh chửi người hầu, mọi việc lớn nhỏ đều đẩy cho Tề Tuyết làm, làm không xong thì lấy chuyện đuổi việc ra đe dọa…
Một loạt lời bịa đặt khiến hình tượng của cô trong mắt cư dân mạng sụp đổ trong phút chốc. Kết hợp với màn từ hôn công khai, cái tên “Hạ Thời Thời” bỗng chốc trở thành trò cười cho thiên hạ.
Hạ Thời Thời cười khẩy, nhìn Tề Tuyết đang hoảng loạn đứng ở đầu cầu thang — lúc nãy còn muốn cản cô xuống lầu, chắc giờ này cũng đã nhận không ít chỗ tốt từ Chu Tiểu Khương rồi.
Nhưng hiện tại không phải lúc để tính sổ.
Nếu chậm thêm chút nữa, cô thật sự sẽ lỡ mất buổi tiệc đính hôn!
Hạ Thời Thời chỉ giải thích với mẹ Hạ: “Không cần nữa thôi.”
Chiếc váy dạ hội đã được đặt may từ lâu rồi.
Ôn Giảo mấy hôm trước đã đặc biệt cử người mang đến, và mong cô sẽ mặc nó tham gia buổi tiệc đính hôn.
Chiếc váy màu hồng, cổ trễ vai rất hợp với Hạ Thời Thời. Cô vốn đã xinh xắn dễ thương, giờ lại càng thêm phần nổi bật, làn da trắng như tuyết càng thêm tỏa sáng.
Cô chỉ đeo một chiếc vòng cổ nhỏ nhắn nơi cổ, khác hẳn với phong cách ưa chuộng đá quý to lớn mà cô thường mang.
Đây là Hạ Thời Thời cố ý chọn như vậy.
Cô cắn môi, tay nắm chặt chiếc vòng cổ nhỏ nơi ngực, cố gắng kìm nén cảm xúc đang dâng trào.
“Em đến tìm chị đây.”
Hạ Thời Thời cảm thấy mũi mình chợt cay, mắt lại mờ đi như có một lớp sương mỏng bao phủ.
Chiếc vòng nhỏ này là món quà Ôn Giảo tặng cô trước đây. Cô đã từng chê nó không đẹp, cứ để trong hộp trang sức mà không bao giờ đeo. Sau đó khi nhà Hạ gặp khó khăn, chiếc vòng cũng không biết đã đi đâu.
Giờ đây, cô nắm chặt chiếc dây chuyền ấy, như thể đang nắm chặt Ôn Giảo.
Hạ Thời Thời hít sâu một hơi, cùng ba mẹ vội vã lên đường đến khách sạn.
Trong biệt thự, ánh mắt của Tề Tuyết dần dần trở nên u ám.
...
Trong đại sảnh tiệc hoành tráng và xa hoa, ánh đèn sáng rực, tiếng cười nói ầm ĩ, ly rượu không ngừng chạm vào nhau.