“Thời Thời, đừng làm Ôn Giảo giận nữa mà.” Phó Vân Hàm vừa đến đã buông một câu chẳng đầu chẳng đuôi.
“Hừ.” Một tiếng cười lạnh bật khỏi môi.
Cô tức. Rất tức!
Hạ Thời Thời cười như không cười, đáy mắt lạnh như băng, đặc biệt là khi nhìn thấy người đứng sau lưng Phó Vân Hàm — Chu Tiểu Khương!
Kiếp trước món nợ máu này, cô cả đời cũng không quên được.
Bị đánh gãy hai chân, bị làm nhục đến không thể ngẩng đầu lên, ký ức đó như vết sẹo hằn sâu trong tim, không bao giờ phai mờ.
Nghĩ kỹ thì, Hạ Thời Thời còn phải cảm ơn Chu Tiểu Khương. Không có cô ta, sao Hạ Thời Thời có thể hiểu được cảm giác tuyệt vọng khi hai chân không còn cảm giác?
Nghĩ đến đây, cô khẽ liếc về phía đôi chân của Ôn Giảo, ánh mắt đau lòng rõ rệt. Cơ thể Ôn Giảo lập tức căng cứng, giả vờ như không có chuyện gì, cúi đầu chỉnh váy, cố che đi đôi chân tật nguyền của mình.
Phó Vân Hàm còn tưởng Hạ Thời Thời sẽ nổi đóa như mọi khi, đứng bên cạnh chờ xem trò vui. Nhưng đợi mãi, lại chỉ thấy ánh mắt Hạ Thời Thời vẫn luôn dừng lại trên người Ôn Giảo.
Ánh mắt đó, dịu dàng như thể có thể kéo ra thành tơ, khiến Phó Vân Hàm cũng phải sững sờ.
Đừng nói là Hạ Thời Thời bị nữ quỷ ám rồi chứ?
Đúng lúc Phó Vân Hàm bắt đầu cảm thấy bất an, tay áo anh ta bị Chu Tiểu Khương kéo nhẹ một cái, anh ta mới nhớ ra “việc chính” mình phải làm: “Cho dù em có người trong lòng thì cũng không nên làm loạn ngay tại tiệc đính hôn! Nhà họ Phó và nhà họ Hạ là bạn lâu năm, anh nhắc nhở em vài câu cũng là nể mặt ba mẹ em thôi. Dù có muốn hủy hôn thì cũng không phải là lúc này!”
Ánh mắt Ôn Giảo tối lại, như thể đang nói “quả nhiên là vậy”.
Hạ Thời Thời không thích cô. Mấy lời ngọt ngào vừa rồi chỉ là giả vờ nũng nịu để dỗ cô vui, rồi sau đó sẽ quay người bỏ đi như chưa từng có chuyện gì.
Những ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn vẻ như đã hiểu rõ mọi chuyện thi nhau đổ dồn lên người Hạ Thời Thời. Cô mở to mắt, l*иg ngực phập phồng vì tức, rồi chẳng khác gì quả pháo vừa bị châm ngòi, nổ cái “đoàng”!
“Anh nói bậy bạ cái gì vậy?!” Hạ Thời Thời giơ tay chỉ thẳng vào Phó Vân Hàm, mặt đầy giận dữ.
Phó Vân Hàm vẫn giữ bộ mặt nghiêm túc: “Anh đã bảo đừng có gây chuyện nữa mà.”
“Anh đừng hòng phá hoại tình cảm của tôi với Giảo Giảo! Một kẻ tiểu nhân như anh mà cũng dám xen vào chuyện hôn nhân người khác? Không phân phải trái, dựng chuyện bừa bãi! Mau dắt theo con chó con đi theo sau lưng anh, cút càng xa càng tốt!”
Hạ Thời Thời tức đến mắt đỏ hoe.
Cô sợ Ôn Giảo sẽ buồn vì mấy lời bậy bạ của Phó Vân Hàm, cũng sợ chính mình sẽ bị chọc thủng phòng tuyến vì những câu nói đó.
Hai mắt hoe đỏ, nước mắt lưng tròng, Hạ Thời Thời nắm chặt tay Ôn Giảo không buông: “Giảo Giảo tốt lắm, chị là người tốt nhất, là người tuyệt vời nhất trên đời này! Mấy người thì biết cái gì chứ!”
Hạ Thời Thời như biến thành một con người hoàn toàn khác.
Cô nắm chặt tay Ôn Giảo, hàng mi dài và đen đã ướt đẫm nước mắt, trông vô cùng đau lòng.
Như thể chỉ sợ Ôn Giảo sẽ vì một câu nói của Phó Vân Hàm mà bỏ rơi cô vậy.
Ôn Giảo nhìn Hạ Thời Thời bằng ánh mắt phức tạp, có phần không hiểu nổi, nhưng cũng phải thừa nhận—thấy Hạ Thời Thời như thế này, trong lòng cô lại có chút vui sướиɠ.
Cô vừa định trở tay nắm lấy tay Hạ Thời Thời, rồi đưa tay còn lại lên vuốt ve mái tóc mềm mại của cô ấy, thì ba mẹ Hạ chen nhau xông vào.
Ngón tay Ôn Giảo khẽ rụt lại, khuôn mặt hơi tái nhợt chẳng thể hiện cảm xúc gì rõ ràng.
Ba Hạ cũng không ngờ cô con gái bảo bối của mình lại làm ra chuyện này, đến mức bối rối chẳng nói được lời nào.
Rõ ràng mới hôm qua, Hạ Thời Thời còn bất ngờ đóng sầm cửa lại, mặc cho mẹ cô ấy khuyên nhủ thế nào cũng không chịu bước ra.
Mà chỉ qua một đêm, Hạ Thời Thời không chỉ thay đổi quyết định, mà còn thay đổi triệt để đến vậy?
Mẹ Hạ rất muốn bật cười vui vẻ, nhưng lại không dám cười quá lộ liễu. Bà sợ rằng con gái chỉ là nhất thời cảm thấy hứng thú, rồi sau đó lại làm loạn lên. Khóe môi bà kéo ra một đường cong đầy rối rắm: “Thời Thời trên đường đến đây đã rất sốt ruột rồi, không phải cố ý đến muộn đâu. Còn cái chuyện ‘người trong lòng’ gì đó, đúng là nhảm nhí hết sức.”
Nhắc đến chuyện này, cuối cùng mẹ Hạ cũng tìm được một biểu cảm dễ chịu hơn, giọng điệu trở nên lạnh nhạt: “Với tính cách của Thời Thời, chẳng ai lọt vào mắt nó đâu.”
Cho dù thật sự có hủy hôn đi nữa, thì cũng tuyệt đối không phải vì cái gọi là “người trong lòng” gì đó!
Đơn giản chỉ là con bé được nuông chiều quá mức mà thôi.
Ánh mắt Ôn Giảo bỗng sáng lên, người đứng bên cạnh cô – Trịnh Hà nhìn thấy rõ ràng điều đó, thở dài một tiếng.