Cô đã trọng sinh rồi.
Thật sự trọng sinh rồi.
Hạ Thời Thời rưng rưng nước mắt, ông trời đã nghe thấy lời khẩn cầu của cô rồi, thật tốt quá. Vẫn còn kịp, bây giờ đi tìm Ôn Giảo xin lỗi và nhận sai, vẫn còn kịp.
Cô vén chăn lên, nhìn thấy đôi chân lành lặn như xưa, nước mắt lại một lần nữa tuôn rơi.
Quá xúc động, quá hạnh phúc.
Lần này, cô sẽ không để bản thân bị cốt truyện thao túng nữa, không để mất đi ý thức, chỉ có thể đợi đến khi tỉnh táo lại mới bàng hoàng nhận ra mình đã làm bao nhiêu chuyện sai trái.
Sống lại một đời, cô nhất định sẽ đối xử với Ôn Giảo gấp bội phần tốt hơn.
Cô vội vàng đẩy cửa phòng lao ra ngoài, vừa ra đến cửa đã đâm sầm vào người giúp việc Tề Tuyết, cả hai đều sững người.
Tề Tuyết vội vàng cúi đầu: “Tiểu thư, phu nhân đang rất tức giận, cô vẫn không nên xuống lầu thì hơn.”
“Tức giận à?” Hạ Thời Thời nhếch môi, đúng là nên giận. Ngay cả cô còn muốn tát cho mình hai cái thật mạnh nữa là! Nhưng Hạ Thời Thời nhất định phải xuống lầu, nếu không thì sẽ không kịp mất.
Chỉ là… điều đó cũng không ngăn được ánh mắt chán ghét mà cô dành cho Tề Tuyết. Nếu không phải tình thế cấp bách, cô chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô ta!
Hạ Thời Thời tức tốc chạy xuống lầu.
Quả đúng như lời Tề Tuyết nói, mẹ Hạ đang nổi trận lôi đình: “Nói không cưới là không cưới, nếu chọc giận Ôn Giảo thì biết làm sao bây giờ? Nhà họ Ôn không lột da nhà mình mới lạ đấy!”
Thế nhưng dù có giận đến mức đó, mẹ Hạ cũng không lên lầu gọi con gái xuống.
Bởi vì vợ chồng họ đã phải đợi rất lâu mới có được cô con gái Hạ Thời Thời này, ngày thường cưng còn không hết, sao nỡ nghiêm khắc. Chỉ có thể sốt ruột lo lắng dưới phòng khách.
“Mẹ…” Hạ Thời Thời vừa nhìn thấy mẹ liền không kìm được nước mắt.
Mẹ Hạ nghe thấy giọng cô lập tức quay đầu lại, thấy cô con gái bảo bối của mình khóc đến thương tâm như vậy, bà liền hoảng hốt: “Con thật sự không muốn cưới đến mức này sao…”
“Không phải đâu mẹ…” Hạ Thời Thời nhất thời khóc quá dữ, chẳng nói nên lời.
Cô cảm thấy đã rất lâu rồi không được nhìn thấy cha mẹ, nhớ đến đau lòng.
Hạ Thời Thời chỉ có thể òa khóc lao vào lòng mẹ, ôm chặt lấy bà mà khóc một trận thỏa thích, trút hết mọi uất ức trong lòng.
Mẹ Hạ hoảng loạn vỗ nhẹ lưng cô, nhìn con gái khóc đến mức này, bà cũng xót lòng: “Được rồi được rồi, không cưới thì không cưới… Chỉ là tiệc đính hôn thôi mà, mình không đi nữa là được.”
Cha Hạ vẫn còn định nghiêm mặt dạy dỗ, nhưng thấy con gái khóc đến lem cả mặt, vợ mình cũng đỏ hoe mắt, ông chỉ biết thở dài một tiếng.
“Chuyện bên nhà họ Ôn để bố đi nói là được.”
“Bố!” Hạ Thời Thời ngắt lời cha ngay lập tức.
Cô lau khô nước mắt, nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn: “Con muốn cưới. Chúng ta đi ngay bây giờ, chắc chắn vẫn còn kịp!”
Câu nói ấy khiến mẹ Hạ và cha Hạ đều giật mình hoảng hốt.
Con gái họ sao lại đột ngột thay đổi ý định như vậy? Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì mà họ không hề hay biết?
Hai vợ chồng luôn yêu thương Hạ Thời Thời nhất, không nỡ để cô phải chịu dù chỉ một chút ấm ức. Lúc này ngược lại bắt đầu khuyên nhủ: “Con đừng vội, nếu con không muốn cưới thì chúng ta tuyệt đối không ép. Cùng lắm thì con cứ ở nhà, chúng ta nuôi con cả đời cũng được!”
“Mẹ…” Giọng Hạ Thời Thời nghèn nghẹn, mũi tắc lại, suýt nữa lại òa khóc, cô cố gắng kiềm chế, lặp lại lần nữa: “Con muốn cưới.”
Cô biết sự thay đổi này là quá lớn, chắc chắn khiến cha mẹ lo lắng.
Hạ Thời Thời cố gắng nở một nụ cười: “Chỉ là tiệc đính hôn thôi mà. Dù cuối cùng không đến được với nhau thì cũng phải nói cho rõ ràng, sao có thể phản bội ngay trong ngày đính hôn được chứ.”
Mẹ Hạ đã đỏ mắt từ lâu, nghe đến đây thì nước mắt lại lăn dài: “Con gái mẹ trưởng thành rồi.”
Phải rồi.
Cô đã thật sự trưởng thành.
Một đạo lý đơn giản như vậy, kiếp trước cô lại như bị quỷ ám, hoàn toàn không thể thông suốt.
Cứ nhất định phải ép cha mẹ và Ôn Giảo lâm vào cảnh bẽ bàng, cứ như thể chỉ cần cô thấy hả dạ là đủ, còn ai đau khổ cũng không quan trọng nữa.
Không, còn có Chu Tiểu Khương…
Ánh mắt Hạ Thời Thời thoáng chốc trở nên lạnh lẽo, nhưng cô phát hiện mẹ Hạ đang nhìn cô đầy lo lắng, sợ bà nghĩ ngợi lung tung, cô liền vội vàng chuyển đề tài: “Giờ mà đi luôn thì trông thật thảm quá, để con sửa soạn lại một chút đã.”
Mẹ Hạ gật đầu: “Con gái nói đúng.”
Lúc này Hạ Thời Thời mới nở nụ cười sau nước mắt, cô thật sự quá may mắn, được sinh ra trong một gia đình yêu thương cô như thế.
Cô ôm lấy cánh tay mẹ, mềm mại nũng nịu: “Mẹ xinh đẹp thế này, dù có đi ngay bây giờ cũng chẳng sao. Nhưng con gái thì phải thay đồ, trang điểm một chút mới được.”