Nhưng linh hồn cô không thể cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn Ôn Giảo lặng lẽ đẩy xe lăn, đi theo sau quan tài của cô rời khỏi phòng tang lễ.
Cô muốn đuổi theo, nhưng chân không thể nào nhúc nhích.
Phải rồi, đôi chân này chính là do người của Chu Tiểu Khương đánh gãy...
Giờ đây, cô cũng đã cảm nhận được nỗi tuyệt vọng và đau đớn mà Ôn Giảo phải chịu đựng suốt quãng thời gian dài ngồi trên xe lăn.
Đau đớn đến mức không thể thở nổi, tuyệt vọng đến cùng cực.
Cơn đau thể xác giờ chỉ là thứ yếu, vì trái tim cô còn đang rỉ máu.
Hạ Thời Thời khẽ nức nở, tiếng khóc bị đè nén vang lên đầy bi thương, nhưng dù cô có cố gắng đến đâu cũng chẳng thể gửi tiếng kêu cứu ấy đến bất kỳ ai.
Không biết đã qua bao lâu, khi cô mở mắt lần nữa, cảnh vật trước mặt đã hoàn toàn đổi khác.
Ôn Giảo ngồi nghiêm trang ở vị trí chủ tọa sau bàn làm việc rộng lớn, mặc bộ vest công sở chỉnh tề. Dù vẫn ngồi trên chiếc xe lăn quen thuộc, khí chất sắc bén và lạnh lùng ấy vẫn không hề suy giảm.
Đối diện cô ấy là Chu Tiểu Khương và Phó Vân Hàm cùng nhau giận dữ hét lên, mắng cô là đồ điên.
“Hạ Thời Thời đã chết từ lâu rồi, chuyện đó liên quan gì đến chúng tôi chứ?”
“Phi! Đồ chó si tình.”
Ôn Giảo bình tĩnh giơ tay ra hiệu cho trợ lý bật đoạn video giám sát. Màn hình hiện lên hình ảnh một căn phòng tối tăm, vài tên côn đồ từng đưa Hạ Thời Thời đến xưởng bị nhốt trong đó, giờ đã bị đánh đến máu me đầm đìa, đầu rách trán bươu.
Chu Tiểu Khương hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt, run lẩy bẩy. Phó Vân Hàm lập tức ôm đầu cô ta vào ngực, vỗ nhẹ: “Ngoan, đừng nhìn.”
Ôn Giảo nở nụ cười lạnh nhạt, mỉa mai: “Đám người này là do cô ta thuê, anh nghĩ cô ta sẽ sợ sao?”
Sắc mặt Phó Vân Hàm cứng đờ: “Ý cô là gì?”
“Ý trên mặt chữ.”
Trong đoạn video, mấy tên côn đồ bị tra hỏi đến mức buộc phải khai ra tất cả mọi chuyện — từ lúc được Chu Tiểu Khương tiếp cận, đến khi nhận một số tiền lớn, rồi hoàn toàn bị cô ta mua chuộc.
Hạ Thời Thời bị Chu Tiểu Khương lừa qua đó. Trước mặt Chu Tiểu Khương, mấy tên tay chân đã không chút nể nang mà ra tay tàn nhẫn với cô.
"Con bé đó la thảm thật đấy, nhưng mà..."
Đoạn video bị Ôn Giảo tắt đi giữa chừng. Cô ấy không chịu nổi khi phải nghe những lời như vậy, cô ấy không chịu nổi việc Hạ Thời Thời phải chịu dù chỉ là một chút đau đớn.
Bằng chứng rành rành, sắc mặt Chu Tiểu Khương biến đổi liên tục, nhưng cũng không tìm được lời nào để phản bác.
Ngay cả Phó Vân Hàm cũng không thể tin nổi mà quay sang nhìn cô ta, cuối cùng ánh mắt thay đổi, lạnh giọng nói với Ôn Giảo: "Dù vậy thì cũng là do Hạ Thời Thời quá đáng trước. Khương Khương tốt bụng như thế, sao có thể vô cớ mà ra tay với cô ta chứ!"
"Không phải như vậy!" Linh hồn của Hạ Thời Thời gào lên đầy uất ức.
Cô đã biết rõ nguồn gốc mọi chuyện...
Thì ra tất cả đều đến từ một quyển tiểu thuyết ngôn tình hào môn, mà trớ trêu thay, lại là do một tác giả nam chắp bút.
Tác giả viết Chu Tiểu Khương thành kiểu người hay so đo tính toán, tâm cơ sâu sắc. Để khiến cô ta không trở nên quá tệ trong mắt độc giả, hắn còn cố tình tạo ra một nhân vật tên là Hạ Thời Thời — dùng cô như một cái phông để làm nổi bật Chu Tiểu Khương.
Hạ Thời Thời bị dựng thành kiểu người kiêu ngạo, ngang ngược, làm loạn không ngừng. Trong khi cô bị tô vẽ như thế, thì mọi hành vi tính toán của Chu Tiểu Khương bỗng dưng chẳng còn đáng trách nữa.
Chỉ sau khi chết, Hạ Thời Thời mới hiểu được sự thật. Nhưng lúc đó thì tất cả đã quá muộn.
Cô thậm chí không thể nhắc nhở Ôn Giảo cẩn thận, bởi vì chuyện đó cũng là một phần trong cốt truyện. Đám tay chân sẽ được cứu ra, rồi quay ngược lại đổ oan cho Ôn Giảo, nói rằng cô ấy ép bọn họ nhận tội. Cuối cùng, Ôn Giảo sẽ bị tống vào tù.
Hạ Thời Thời chỉ muốn xé nát cuốn sách này, xé luôn cả cái tên tác giả kia.
Nhưng cô chẳng thể chạm vào bất cứ thứ gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi chuyện diễn ra y như trong kịch bản. Cô đau lòng nhìn Ôn Giảo bị giam vào tù, nhớ đến biết bao năm Ôn Giảo âm thầm đối xử tốt với mình. Cô chỉ muốn, chỉ muốn làm gì đó cho Ôn Giảo.
Làm ơn… Nếu đã cho cô tỉnh ngộ, vậy thì… xin hãy cho cô một cơ hội nữa, có được không?
Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn khỏi khóe mắt Hạ Thời Thời. Cô chỉ muốn đối xử tốt với Ôn Giảo thôi mà.
Lần này, cô sẽ không để bị cốt truyện làm mờ mắt nữa. Cô sẽ nắm chặt lấy tay Ôn Giảo, không buông.
Làm ơn…
“Xin lỗi… Tất cả là lỗi của em.”
“Em không xứng.”
“!!!”
Hạ Thời Thời bừng tỉnh trên một chiếc giường mềm mại. Cô đảo mắt nhìn xung quanh — căn phòng quen thuộc, và đôi chân vẫn còn cảm giác.