Sau Khi Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Mỹ Nhân Bệnh Tật, Tôi Bước Lên Đỉnh Cao Cuộc Đời

Chương 1

Hạ Thời Thời chết rồi.

Cô bị người ta đánh gãy chân, đau đớn giãy giụa đến chết trong một nhà xưởng trên công trường.

Thi thể của cô được công nhân phát hiện khi họ đến làm ca sáng.

Ngày hôm sau, một tin tức nóng sốt leo thẳng lên top tìm kiếm, khiến dư luận dậy sóng.

#Thiên kim nhà họ Hạ bị vứt xác thê thảm, từng là hôn thê của Ôn Giảo#

[Đáng đời Hạ Thời Thời! Dù hung thủ cần bị trừng trị, nhưng cái kết này với cô ta cũng coi như ác giả ác báo.]

[Tôi đã ghét cô ta từ lâu rồi. Đôi tay của Mạnh Quy quý giá biết bao, chỉ vì cô ta bất cẩn mà bị nghiền nát, cả đời không thể chơi piano nữa!]

[Từ lúc biết đến tên cô ta, tôi đã thấy đây chẳng phải người tốt lành gì.]

[Ôn Giảo cũng có tốt đẹp gì đâu! Một doanh nhân máu lạnh, đáng khinh! Cùng một giuộc cả thôi!]

[Khương Khương bao năm nay hiền lành là thế, không phải ai cũng chịu nhịn được như cô ấy đâu. Bị trả thù cũng đáng lắm, cười đến phát tài luôn ấy chứ.]

[Dù sao thì vẫn mong hung thủ sớm bị bắt.]

[Đến người qua đường cũng phải thốt lên: Sảng khoái thật đấy.]

Dưới bài hot search, toàn là sóng gió và máu tanh.

Bình luận thì khỏi nói, thô tục và cay nghiệt đến mức không nỡ nhìn.

Thế nhưng, không ai biết rằng...

Một người phụ nữ mặc áo bệnh nhân đang run rẩy, trân trọng và dè dặt nắm lấy tay Hạ Thời Thời, nhẹ nhàng nâng lên, đặt bên môi hôn xuống.

Nụ hôn của cô ấy tuyệt vọng mà dịu dàng, ánh mắt run run nhìn về phía người từng là báu vật trong lòng mình.

"Thời Thời... em sợ đau như thế, lúc đó chắc là khổ sở lắm đúng không?"

"Không sao đâu Thời Thời, bây giờ chị ở đây rồi... chị sẽ ở bên em."

"Em tỉnh lại đi có được không? Mình kết hôn nhé... lần này chị sẽ không buông tay nữa..."

Trịnh Hà không thể chịu nổi nữa, bước tới đập phăng tay Hạ Thời Thời ra: "Cô đừng tự lừa mình nữa, cô ấy chết rồi!"

Tay của Hạ Thời Thời cứng đờ, rơi thõng xuống mép giường. Ôn Giảo như bị tiếng động đánh thức, mở to mắt, ánh nhìn trống rỗng.

Trịnh Hà thở dài một tiếng: "Vài năm trước cô ấy đã chủ động hủy hôn với cô rồi. Trong lòng cô ấy chưa từng có cô. Cái kết hôm nay cũng là cái giá cho những gì cô ấy đã gây ra."

Ôn Giảo cụp hàng mi dài xuống, khẽ hỏi: "Đến cả anh... cũng nghĩ như vậy sao?"

Đúng là Hạ Thời Thời đáng chết, cô từng đắc tội biết bao nhiêu người trong giới. Bao năm nay, đều là Ôn Giảo đứng sau âm thầm dọn dẹp hậu quả cho cô.

Vài năm trước, Ôn Giảo đã từng háo hức nhìn Hạ Thời Thời bước vào lễ đính hôn…

Nhưng điều duy nhất cô ấy nghe thấy chỉ là tiếng hét nghẹn ngào của người kia: "Tôi không lấy! Tại sao tôi phải lấy một người phụ nữ... lại còn là một kẻ tàn tật chứ?"

Dù vậy, Ôn Giảo vẫn biết Hạ Thời Thời không hề xấu như người ta nói. Cô chỉ là được nuông chiều mà sinh hư, chỉ là hơi bướng bỉnh và trẻ con.

Nhưng bây giờ... cô gái bướng bỉnh ấy sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Chuyên viên trang điểm cho người chết bước vào, đi phía sau là cha mẹ của Hạ Thời Thời. Cô được trang điểm tỉ mỉ, khuôn mặt vẫn đẹp như xưa, mũi nhỏ nhắn, cao thẳng, đôi môi như vẫn còn đang mỉm cười.

Ôn Giảo đứng bên cạnh nhìn cô, giọng thì thầm dịu dàng như đang dỗ dành người yêu đang ngủ: "Đừng sợ, chị sẽ thay em bắt kẻ xấu."

Cha mẹ Hạ Thời Thời bắt đầu nghẹn ngào: "Ôn Giảo... là Thời Thời nhà chúng ta có lỗi với con."

Chuyện năm đó từng khiến vợ chồng nhà họ Hạ xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu. Ôn Giảo lại chưa từng oán trách lấy một lời. Dù ngoài mặt không còn qua lại với Hạ Thời Thời, nhưng mỗi lần cô gặp rắc rối, đều là Ôn Giảo đứng phía sau lặng lẽ giải quyết.

Vợ chồng họ Hạ nhìn thấy tất cả, trong lòng không khỏi nhiều lần nghĩ: Nếu Thời Thời có thể gả cho Ôn Giảo thì tốt biết bao.

Cô ấy nhất định sẽ chăm sóc Thời Thời cả đời chu đáo và dịu dàng.

Thế nhưng, mỗi lần Thời Thời nghe được những lời như vậy, phản ứng lại dữ dội như thể có ai vừa bóp nghẹt tim cô. Cơn giận của cô còn lớn hơn cả nỗi sợ cái chết. Lâu dần, ngay cả họ cũng không dám khuyên nữa.

Đặc biệt là bây giờ...

Dù nói gì, cũng đã quá muộn rồi.

Phải… quá muộn rồi.

Linh hồn Hạ Thời Thời ôm lấy miệng, bật khóc nức nở. Nhưng không một ai nghe thấy tiếng cô.

Giờ đây cô cũng giống Ôn Giảo, không còn khả năng đứng dậy nữa. Người mà cô từng khinh thường, lại chính là người duy nhất ở cạnh cô đến tận cuối cùng.

Phải đến lúc này, Hạ Thời Thời mới thật sự tỉnh ngộ.

Thì ra cả cuộc đời cô, chỉ là một vai phụ bị điều khiển trong một cuốn tiểu thuyết!

Tất cả những gì cô từng làm, đều là để làm nổi bật nữ chính Chu Tiểu Khương!

Hạ Thời Thời phẫn uất, không cam lòng. Cô cố gắng đưa tay ra muốn nắm lấy Ôn Giảo, muốn nói với cô ấy rằng không đáng đâu, đừng khóc vì cô nữa.