Nữ A Nam O: Alpha Của Tôi Là Dây Leo

Chương 3.2

Bùi Tẫn không dừng lại lâu, chọn một trong những lối đi không có dây leo chắn ngang và tiến vào.

Hắn không hề nhận ra, trong quá trình vừa rồi, lại có thêm một nhánh dây leo nhỏ lặng lẽ quấn vào cổ chân hắn.

Lúc này, tính ra thì Bùi Tẫn đã tiến vào trong vùng dây leo lớn được khoảng ba giờ đồng hồ. Bên ngoài, mọi người vẫn đang dõi theo, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, quan sát những dây leo xung quanh, mong ngóng xem khi nào thì Bùi Tẫn sẽ xuất hiện trở lại.

Thế nhưng, dưới cái nắng gay gắt này, họ đã chờ đợi suốt một khoảng thời gian dài mà vẫn không thấy ai từ trong đó bước ra.

Một vài người còn xịt nước hoa mùi dị thực lên người, dù rất kính trọng Đại tướng Bùi Tẫn, nhưng trong lòng cũng mong hắn sớm rời khỏi, như vậy họ còn có cơ hội tiến vào thử vận may. Lúc này mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao.

“Thầy ơi, đàn anh Bùi có phải đã thành công rồi không ạ?” Một chàng trai trẻ đứng cạnh ông lão tóc bạc, nhỏ giọng hỏi.

Ông lão nhìn về đám dây leo tĩnh lặng, khẽ cười, vẻ mặt hiền từ: “Không biết.”

Dù nói vậy, ba tiếng đồng hồ đã trôi qua, người phụ trách chính phủ được cử đến hiện trường cũng đã xuất hiện. Ông ta bước tới, cười chúc mừng:

“Chúc mừng. Quả nhiên, học trò của ông Thẩm đều rất xuất sắc, đặc biệt là Đại tướng Bùi Tẫn.”

“Đó là bản lĩnh của chính cậu ấy thôi,” ông Thẩm khẽ nhíu mày, giọng nói có phần lo lắng, “Nhưng Bùi Tẫn là một Alpha, tỉ lệ thành công của một Alpha khi hiến tế là cực kỳ thấp. Nếu bị phát hiện ra thân phận thật, tốt nhất là dựa vào năng lực chiến đấu để đổi lấy công nhận, nếu không…”

Thì chỉ có con đường chết, và rồi, trở thành anh hùng.

Người phụ trách cũng lộ vẻ lo âu: “Omega với Beta đều không thể vào sâu đến mức đó, không ngờ cô ấy lại chẳng thèm để mắt đến những người hiến tế bình thường. Phương án dự phòng của chúng tôi có lẽ vẫn phải tiếp tục chuẩn bị thêm.”

Ông Thẩm khẽ thở dài: “Đúng vậy. Sau ngày mai, ma thực cũng sẽ bắt đầu không thể ngăn được nữa. Hy vọng Bùi Tẫn có thể cầm cự đến giây phút đó, thực hiện được ước nguyện hoà bình của cậu ấy.”

Bên trong mỗi hành lang dây leo, không chỉ quanh co rối rắm, mà còn ẩn chứa đủ loại nguy hiểm khác nhau, bẫy rập, công kích bất ngờ, từng khu vực đều không giống nhau.

Diệp Vô Viên chỉ lười biếng nằm đó, quan sát hờ hững. Có lúc, khi Bùi Tẫn di chuyển quá nhanh, nhảy qua các khoảng cách quá nhẹ nhàng, cô sẽ bố trí thêm vài chướng ngại lá cây ở đoạn sau để kiểm tra phản ứng của hắn. Có lúc, hắn suýt nữa đã chạm vào một phần cơ thể cô, nhưng rồi lại thiếu một chút nữa thôi.

Dây leo là bộ phận dài nhất của cô. Mấy ngày gần đây, loài người tiến vào đều ngoan ngoãn né tránh. Cô cũng chẳng muốn máu loài người vấy bẩn đất mình, nên mỗi khi ném họ ra ngoài, cô chỉ dùng dây leo và lá cây, không gây thương tích nặng.

Nhưng người này lại khác. Hắn có thể ứng phó được dây leo và lá cây của cô. Cô bắt đầu thấy thú vị. Thế nên mới thả nhẹ tay, để mặc hắn chơi tiếp.

Dây leo quấn nơi cổ chân Bùi Tẫn bị kéo căng theo chuyển động của hắn, trôi theo bước chân nhịp nhàng.

Cảm giác thật tốt. Thân thủ của hắn… đúng là không tệ chút nào.

Đôi khi Diệp Vô Viên còn lười mở mắt, chỉ thϊếp đi nhẹ, dùng dây leo để cảm nhận động tác mượt mà của hắn. Mỗi nhịp di chuyển đều trôi chảy, như thể hắn đang khiêu vũ cùng rừng cây của cô.

Còn phía ngoài, chỉ cần có ai khác dám bén mảng tới rìa khu vực này, cô lập tức sẽ quăng họ ra ngoài không cần do dự.

Cô vốn chỉ muốn cho một người loài người vào được mà thôi.