Qua thêm một đoạn hành lang uốn lượn, Bùi Tẫn lại đối mặt với một chướng ngại mới. Trước mặt hắn là một hành lang dài được tạo nên từ những dây leo dày đặc. Trên dây, chi chít những chiếc gai sắc nhọn kéo dài.
Ngay khi tiến lại gần, các mũi gai tự động bật ra, sắc bén như kim châm, sau đó lập tức thu lại. Nếu trong lúc di chuyển mà không thể né được, thì hậu quả… hẳn cũng đã quá rõ ràng.
Trên gương mặt Bùi Tẫn vẫn giữ vẻ điềm tĩnh thường ngày, nhưng hơi thở thì đã dần trở nên dồn dập, nặng nề hơn. Rõ ràng, hắn không còn bình tĩnh như vẻ ngoài nữa.
Hắn lại cúi đầu nhìn đám dây leo đang liên tục bật ra, thu lại, bật ra, thu lại trước mặt. Rồi ánh mắt dời xuống mặt đất, đột nhiên, hắn ngồi phịch xuống.
Diệp Vô Viên không hề đoán được hắn sẽ bất ngờ hành động như thế. Cũng chính vì vậy, ngay khi Bùi Tẫn vừa ngồi xuống, hắn liền nhận ra có thứ gì đó trên cổ chân trái hắn chợt sáng lên, tựa như một tia sáng màu xanh lục thoáng vụt qua và truyền lên phần cẳng chân.
Diệp Vô Viên: “…”
Theo bản năng, cô hơi rụt lại một chút.
Dù vậy, cảm giác trên bề mặt da người hắn vẫn không tệ, mềm, ấm, khá ổn. Chỉ là lớp vải trên người hắn… thì không ổn lắm.
Chẳng có chút cảm giác gì khi tiếp xúc, nhưng Bùi Tẫn thì biết rất rõ hắn không nhìn nhầm. Hắn chắc chắn đã thấy màu xanh ấy.
Bùi Tẫn, từ trước tới nay luôn giữ gương mặt điềm đạm, không mảy may dao động, lần này mày đã hơi nhíu lại. Hắn đưa tay, chậm rãi vén ống quần lên.
Và rồi, hắn thấy, trên cẳng chân trắng trẻo, thon dài của mình, đang có hai sợi dây leo nhỏ màu xanh đậm quấn lấy, trông chẳng khác gì những dây leo lớn đang bao quanh hắn suốt thời gian qua.
Hai sợi dây leo đó giống như được xăm lên da, quấn lấy chân hắn một cách lười biếng, hờ hững, cứ như thể chúng sinh ra để nằm ở đó.
Không hề có cảm giác. Nếu không nhìn thấy, có lẽ chính hắn cũng chẳng biết chúng đã bám lấy mình từ lúc nào.
Hai sợi dây lại rung nhẹ một chút, rồi trượt xuống đến phần cổ chân. Sau đó, từ đầu chúng vươn ra hai chiếc lá nhỏ nhỏ, đưa tay kéo ống quần của hắn xuống.
“Roẹt”, một tiếng nhẹ vang lên, lá cây vừa động tay một chút, ống quần hắn đã rách toạc ra một đường dài.
Chất liệu chẳng ra gì, lại dễ rách đến vậy.
Diệp Vô Viên khẽ ngáp một cái, hoàn toàn không có lấy một chút áy náy vì đã khiến quần hắn rách thêm. Dù sao thì, quần áo trên người hắn vốn đã bị xé rách kha khá rồi.
Bùi Tẫn cúi đầu liếc nhìn cổ chân mình, nơi hai sợi dây leo đang đung đưa nhè nhẹ trong gió, lá cây cũng khẽ lay theo nhịp. Nhìn chúng hờ hững như thể nơi đó vốn dĩ là chỗ thuộc về chúng từ lâu.
Hắn lạnh nhạt dời mắt đi, như thể hai sợi dây chẳng hề tồn tại ở đó.
Diệp Vô Viên chăm chú nhìn người đàn ông ấy rút ra từ chiếc túi đeo ở bên hông một gói nhỏ màu trắng. Hắn xé bao, bóp nhẹ, rồi ngửa đầu, đưa toàn bộ chất lỏng bên trong vào miệng, nuốt từng ngụm một.
Là thức ăn của nhân loại.