Sau khi Bùi Tẫn đi thêm một đoạn, Diệp Vô Viên chỉ đơn giản điều chỉnh cơ thể một chút, khiến đoạn đường phía sau hắn ngày càng trở nên rậm rạp và khó đi hơn.
Tất nhiên, mọi việc diễn ra đều vô cùng lặng lẽ, giống như cách cô âm thầm để một nhánh dây leo quấn lên cổ chân hắn vậy.
Chỉ còn chưa tới hai cây số nữa là hắn sẽ đến nơi cô thường hay ở, Diệp Vô Viên khẽ khép đôi mắt xanh lục lại, định chơi thêm chút gì đó.
Bùi Tẫn tiếp tục tiến về phía trước, lần này hắn cố ý giảm tốc độ, cẩn thận hơn rất nhiều, đồng thời phục hồi lại phần thể lực đã tiêu hao.
Muốn gặp được cô mà không bị dây leo đẩy ra ngoài, thì tuyệt đối không thể để chúng phát hiện ra.
Nhưng nếu đã vào sâu đến mức này, rốt cuộc là do hắn may mắn chưa bị phát hiện, hay là cô vẫn chưa ra tay?
Bùi Tẫn tập trung cao độ, chú ý quan sát xung quanh. Đi thêm một đoạn, hắn phát hiện lối đi phía trước vốn bị lá cây che kín.
Thế nhưng phía sau lớp lá ấy là những dây leo cực lớn xoắn lại tạo thành các lối đi như hang động, bên trong tối đen như mực.
Cô phát hiện ra hắn rồi sao?
Không, chắc chắn là đã phát hiện.
Cho nên những lối đi kia... Có lẽ cần phải chọn đúng đường mới có thể gặp được cô.
Bùi Tẫn chỉ liếc qua một cái rồi tiếp tục đi tới. Nhưng ngay khi hắn vừa đến gần tấm lá lớn phía trước, những tán lá vốn im lìm bỗng đồng loạt lay động, tất cả đều chĩa đầu nhọn về phía hắn.
Chúng như hàng ngàn mũi giáo sắc bén đang nhắm thẳng vào hắn.
Hai người đã tiến vào trước đây từng khai ra rằng họ từng dùng vũ khí cao cấp thử phá lá, định lấy một ít mang về. Nhưng dù cố gắng rất lâu cũng chẳng làm được gì.
Cho nên không cần nghi ngờ, nếu bị những đầu nhọn kia đâm trúng, chắc chắn sẽ gây ra thương tổn nghiêm trọng.
Diệp Vô Viên ngáp một cái, từ từ bước đi trong những lối đi tối tăm kia. Cùng với mỗi bước đi của cô, các đường hầm phức tạp như mê cung lại tiếp tục mở rộng và lan ra khắp nơi.
Tuy cô đang ở một nơi khác, nhưng nhánh dây leo mảnh quấn quanh cổ chân hắn vẫn có thể cảm nhận được chuyển động của hắn. Khi những mũi nhọn bắt đầu lộ ra, Diệp Vô Viên lập tức cảm nhận được sự chững lại trong hành động của hắn.
Muốn lùi bước rồi sao?
Hừ, sớm biết hắn là kiểu người như vậy thì đáng ra nên chờ hắn vào hẳn trong hang động rồi mới thả tầng thử thách này ra.
Nhưng nếu giờ hắn định quay đầu, vậy thì chặn đường lui của hắn một chút. Đã nổi hứng chơi rồi, sao có thể dễ dàng để hắn rút lui như vậy?
Nhánh dây leo đang quấn lấy cổ chân Bùi Tẫn khẽ vẫy một chiếc lá nhỏ, có chút không kiên nhẫn, định trực tiếp kéo hắn vào cho xong. Nhưng Bùi Tẫn chỉ lui lại một chút, sau đó rút thanh đao trên lưng ra.
Lần này, lưỡi đao không chỉ có vỏ, mà còn được quấn nhiều lớp vải, bên ngoài lại dính thêm bùn đất lẫn lộn, che kín hoàn toàn.
Dáng người Bùi Tẫn vẫn thẳng tắp như cũ, khuôn mặt lạnh băng không chút biểu cảm, chỉ lạnh nhạt liếc qua những chiếc lá sắc nhọn phía trước, rồi nghiêng người lao về phía trước.
Hành động của hắn vô cùng nhanh nhẹn, chỉ chốc lát sau đã quay lại đúng chỗ vừa nãy rút lui.
Thanh đao được bao kín cắm thẳng vào những tán lá đang chĩa mũi nhọn ra, hắn xoay mạnh sang hai bên, lực ép dồn dập khiến giữa đám lá xuất hiện thêm một khe hở. Thừa cơ, Bùi Tẫn khẽ xoay người, chui qua khe đó.
Lớp vải bọc ngoài lưỡi đao bị xé toạc, vỏ đao vốn được hắn chăm chút kỹ càng cũng xuất hiện nhiều vết cắt, tay áo cũng bị rách vài chỗ, nhưng may mắn là hắn đã vào được.