Không Phụ Tuổi Thanh Xuân

Chương 11

Ông ấy đạp chiếc xe đạp lớn, yên sau chở Trần Lệ, giỏ xe phía trước đặt cô bé Văn Anh.

Từ lúc yêu nhau cho đến khi kết hôn, sinh con, hành trình của họ đều in bóng dáng Văn Anh. Khi chưa có con, họ đã học cách làm cha mẹ nhờ chăm sóc cô. Giá mà dượng không phạm sai lầm năm đó thì tốt biết mấy!

Văn Anh rưng rưng nói: “Dượng thật sự nói thế à? Vậy dì bảo dượng mai nhất định phải tới thăm con, nếu không con chẳng buồn ăn cơm đâu!”

Trần Lệ bật cười: “Con nít mà cũng biết giận hờn à! Được rồi được rồi, dì bảo dượng mai nhất định đến. Tối nay dì sẽ ở lại đây với con nhé? Thi liên tiếp ba ngày, ba mẹ con mệt rồi, để họ về nghỉ ngơi, mai còn phải đi làm nữa.”

Văn Anh vốn là đứa trẻ biết tự lo cho bản thân, không cần ai thức đêm trông chừng.

Nếu là Trần Như hay Văn Đông Vinh nói muốn ở lại, chắc chắn Văn Anh sẽ phản đối, nhưng đổi lại là Trần Lệ, cô lại thấy rất vui.

Cô đang định gật đầu đồng ý thì chợt nghĩ đến hai em họ Đặng Kiệt và Đặng Hạo ở nhà cũng cần người chăm, liền bảo dì về lại tỉnh thành.

Trần Lệ lắc đầu: “Không sao đâu, ở nhà còn có chị giúp việc Tiểu Muội trông chừng hai thằng quỷ nhỏ, vài hôm không thành vấn đề.”

Lần gần nhất Trần Lệ gặp Văn Anh là hơn một tháng trước. Để Văn Anh toàn tâm chuẩn bị kỳ thi chuyển cấp, dì cũng không dám rủ cô về chơi dịp cuối tuần.

Văn Anh là đứa trẻ dì tận tay nuôi nấng, Trần Lệ thương cô lắm.

Hồi nhỏ, Văn Anh xinh như búp bê, đáng yêu lại lanh lợi. Không hiểu sao càng lớn lại càng trầm tính. Gọi là “trầm tính” là cách nói nhẹ nhàng, chứ trong mắt Trần Lệ, chị gái Trần Như và anh rể Văn Đông Vinh quản Văn Anh quá chặt, đến mức biến con bé thành ra đờ đẫn!

Nhưng dù sao con cái là của người ta, hai vợ chồng họ muốn dạy thế nào thì Trần Lệ cũng không thể can thiệp.

Nhiều lần dì góp ý vài câu, chị gái lại lôi chuyện ngày xưa Trần Lệ và Đặng Thượng Vĩ yêu sớm thời đi học ra để phản bác. Nói rằng vì Trần Lệ lúc đó xao nhãng chuyện học, nên mới không thi đậu đại học, chính vì rút kinh nghiệm từ đó nên bà mới muốn quản chặt Văn Anh.

Trần Lệ thầm thở dài:

“Dì nghe ba mẹ con nói lần này thi chuyển cấp con bị ốm, có lẽ kết quả sẽ không tốt lắm. Nhưng con đừng nghĩ ngợi nhiều. Hè này cứ nghỉ ngơi, chơi bời cho thoải mái. Dì sẽ nhờ dượng con tìm người giúp đỡ, cần chi tiền thì cứ chi, nhất định sẽ giúp con vào được trường trọng điểm ở Dung Thành.”

Trần Lệ vừa an ủi vừa cam đoan sẽ tìm cách để Văn Anh được học ngôi trường cô mong ước.

Thật ra khi Văn Anh vừa tỉnh lại, Trần Lệ đã chạy từ Dung Thành tới bệnh viện được hơn nửa tiếng. Sau khi nghe Trần Như và Văn Đông Vinh kể về chuyện thi cử không suôn sẻ của Văn Anh, Trần Lệ liền dặn họ đừng trách mắng con bé, ốm đâu phải lỗi của Văn Anh.

Trần Như lại nói rằng Văn Anh bị cảm là do đầu tháng Sáu đi chơi ở Dung Thành rồi bị mắc mưa. Trong lời nói có ý trách móc Trần Lệ khi ấy không lái xe đưa Văn Anh về. Thật ra lần đó là do Văn Anh cùng hơn chục bạn trong lớp hẹn nhau đi chơi. Trần Lệ nghĩ cháu gái cũng nên học cách độc lập, liền để bọn trẻ tự do chơi một ngày ở Dung Thành, rồi cùng nhau bắt xe khách trở về.