Không Phụ Tuổi Thanh Xuân

Chương 10

Khác với chị gái Trần Như vốn tính tình cứng rắn, Trần Lệ là người hiền lành, dễ mến, cũng là người thân mà Văn Anh quý nhất.

Thấy dì, Văn Anh thật lòng vui vẻ.

Năm 2004, dì còn trẻ đến vậy sao?

Văn Anh cười, Trần Lệ cũng cười theo, đưa tay định sờ trán Văn Anh:

“Hình như hạ sốt rồi nhỉ? Mẹ con gọi điện nói con vừa ra khỏi phòng thi là suýt ngất, sốt cao lắm. Nghe xong dì vội lái xe qua đây, cũng mới tới thôi!”

Văn Anh nghiêng đầu né:

“Dì, dì đứng xa xa chút, kẻo lây bệnh đấy.”

Từ Dung Thành về quê Văn Anh chỉ mất hơn một tiếng lái xe.

Năm 2004, nhà Văn Anh chưa mua xe. Ba cô, Văn Đông Vinh, có xe công để dùng, còn mẹ thì đi làm bằng xe máy nữ.

Lúc này, kinh tế nhà dì út và dượng út khá hơn. Dì lái một chiếc Mazda đỏ, còn dượng chỉ có một chiếc Santana cũ. Ở những gia đình khác thì chồng lái xe đẹp để nở mày nở mặt, nhưng ở nhà dì út, vợ đi xe đẹp, chồng chạy xe cũ. Văn Anh biết rõ mẹ mình luôn coi thường dượng Đặng Thượng Vỹ, cho rằng ông ấy chỉ biết làm ăn, kiếm được ít tiền mà chẳng có danh phận gì. Thế nhưng, xét về chuyện yêu chiều vợ thì dượng út lại hơn cha cô nhiều.

Dù có xe công, nhưng vì sợ người khác dị nghị, cha cô tuyệt đối không chịu đưa vợ con đi đâu bằng xe.

Văn Anh cũng biết nhà mình thực ra vẫn có tiền tiết kiệm, hoàn toàn có khả năng mua xe. Chỉ là lúc này, ba cô đang trong giai đoạn được đề bạt, nên không muốn gây sự chú ý, thành ra không đồng ý mua xe.

Tiền thì để nằm yên trong ngân hàng, lãi suất đã chẳng còn cao như những năm 90. Sau cùng, mẹ cô nghe lời dì Trần Lệ, lấy tiền mua nhà ở Dung Thành.

Năm 2004, hoàn toàn chưa có khái niệm “hạn chế mua nhà”, có tiền là mua được thôi!

Nghĩ lại, không mua xe mà đầu tư mua nhà, vô tình lại giúp cha mẹ cô tích lũy được tài sản.

Năm đó, mặc kệ ông bà ngoại phản đối, dì Trần Lệ vẫn nhất quyết cưới dượng Đặng Thượng Vỹ. Và ông ấy cũng không phụ lòng dì. Nói theo cách hiện đại, thì chính là dượng đã yêu chiều dì đến mức khiến ai cũng phải ghen tị. Ở tuổi ba mươi, dì út rạng rỡ như một quả đào chín mọng, xinh đẹp và quyến rũ, đủ để thấy dì sống vui vẻ thế nào. Nếu như sau này không xảy ra chuyện kia, có lẽ họ đã sống hạnh phúc bên nhau đến già?

Nghĩ tới dượng Đặng Thượng Vỹ, ánh mắt Văn Anh khẽ động, cô quay sang hỏi:

“Dì đi một mình à? Còn A Kiệt với A Hạo đâu? Dượng con không về cùng dì ạ?”

Trần Lệ vẫn dịu dàng trả lời:

“Con vẫn còn sốt đấy, lơ mơ quá rồi. Hôm nay là thứ Hai, con thi chuyển cấp, còn bọn nhỏ ở Dung Thành thì vẫn đi học bình thường. Dượng con bận việc công ty không đi được. Con đừng buồn nhé, trước khi đi dì có dặn rồi, bảo dượng dù thế nào ngày mai cũng phải thu xếp đến thăm con đó.”

Trần Lệ nhẹ nhàng dỗ dành Văn Anh.

Mắt Văn Anh đỏ hoe.

Lúc này, không chỉ dì út yêu thương cô, mà dượng Đặng Thượng Vĩ cũng thương cô lắm. Có lẽ vì hai em trai họ quá nghịch ngợm, nên dượng lại mong có một cô con gái, thường nói Văn Anh chính là con gái lớn của dượng.

Khi Văn Anh còn học mẫu giáo, cũng là lúc Trần Như bận rộn công việc nhất, Trần Lệ sau giờ tan học vừa giúp chị trông con, vừa lén lút hẹn hò với Đặng Thượng Vĩ. Vì muốn có thêm thời gian ở bên Trần Lệ, Đặng Thượng Vĩ chẳng ngại ngần bắt đầu “làm bố” sớm, lo chuyện chăm con luôn.