Không Phụ Tuổi Thanh Xuân

Chương 9

Nói xong, ông cúi xuống xem đồng hồ rồi đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.

Văn Anh không nằm phòng riêng, bên cạnh còn một bé gái khác cũng nhập viện vì cúm. Nhỏ hơn cô một chút, có lẽ chưa từng chứng kiến cảnh một người cha nói chuyện với con gái bằng giọng điệu như đang họp hành, đến nỗi trái táo đang ăn dở cũng quên cắn tiếp.

Còn Văn Anh thì rất bình tĩnh.

Đây mới đúng là người cha mà cô quen thuộc, Văn Đông Vinh.

Đợi Trần Như từ tiệm thức ăn nhanh mang hamburger về, bà lại tiếp tục càm ràm Văn Anh thêm mười mấy phút nữa.

Văn Anh nghe tai này lọt tai kia.

Nếu cô thật sự mới chỉ 16 tuổi, có lẽ giờ này đang day dứt khôn nguôi, trách bản thân làm hỏng kỳ thi quan trọng, cảm thấy có lỗi với công lao nuôi dạy của ba mẹ. Nhưng kiếp trước cô đã dằn vặt đủ rồi. Giờ dù Trần Như hay Văn Đông Vinh có nói gì, cô cũng chẳng bận tâm nữa.

Không bận tâm, nên cũng chẳng giận.

Mơ màng trong lúc truyền nước, Văn Anh nghe thấy ba mẹ cô đang bàn nhau sẽ kể với người thân chuyện cô bị sốt do cúm và phải nộp bài sớm trong phòng thi.

Cô hiểu quá rõ chiêu trò của hai người này là đang dọn đường sẵn. Chờ đến khi điểm thi công bố mà kết quả không như ý, họ còn có cái cớ để giữ thể diện.

“Con bé chẳng may bị bệnh đúng lúc thi, cũng đành chịu thôi!”

“Nó đã cố gắng hết sức rồi, chúng tôi không nỡ ép cháu quá. Mọi người cũng đừng nhắc tới điểm thi trước mặt nó, kẻo nó buồn!”

Văn Anh khẽ nhắm mắt lại.

Không ngờ nhiều năm rồi mà cô vẫn còn nhớ.

Những lời này, kiếp trước chính là điều mà Trần Như và Văn Đông Vinh thường nói với người ngoài.

Họ không phải sợ người thân, bạn bè nhắc đến chuyện Văn Anh thi trượt sẽ khiến cô bé buồn, mà là sợ chính mình phải nghe những lời đó, sợ mất mặt. Nếu thật sự sợ Văn Anh tổn thương, hai vợ chồng ấy đã không cứ lặp đi lặp lại chuyện trách mắng cô.

Những điều kiếp trước cô không nhìn thấu, trải qua một lần nữa, lại mang tâm trí của một người 31 tuổi, thì có gì còn chưa hiểu?

Trần Như và Văn Đông Vinh đúng là một cặp trời sinh. Đều thích kiểm soát, đều sĩ diện như nhau.

Ban đầu Văn Anh chỉ giả vờ nhắm mắt, không ngờ lại ngủ thϊếp đi thật. Khi cô tỉnh dậy thì trời đã tối.

Dì út Trần Lệ đang ngồi cạnh giường bệnh.

Văn Anh nở nụ cười đầu tiên kể từ khi trọng sinh:

“Dì đến từ lúc nào vậy ạ?”

Trần Lệ năm nay mới 30 tuổi, bằng đúng tuổi của Văn Anh kiếp trước. Tuy nhiên, khi 31 tuổi, Văn Anh vẫn chưa nghĩ đến chuyện kết hôn, còn dì út thì đã là mẹ của hai đứa trẻ.

Thế hệ của Văn Anh là thời kỳ kế hoạch hóa gia đình được thực hiện nghiêm ngặt nhất. Trần Như và Văn Đông Vinh không dám làm trái quy định, nên chỉ sinh mỗi Văn Anh là con một. Dượng út, Đặng Thượng Vỹ, là người kinh doanh tự do, dì Trần Lệ cũng giúp việc trong công ty nhỏ của dượng. Sau khi sinh con trai đầu Đặng Kiệt được hai năm thì ngoài ý muốn mang thai lần nữa. Hai vợ chồng phải trốn tránh đủ đường mới sinh được bé trai thứ hai. Mãi đến cuộc tổng điều tra dân số năm 2000, cậu em họ nhỏ nhất của Văn Anh là Đặng Hạo mới được nhập hộ khẩu chính thức.