Đến năm 2019, tổng giá trị nhà cửa và mặt bằng của Trần Như và Văn Đông Vinh ở tỉnh thành đã vượt ngưỡng mười mấy triệu. Ở Thượng Hải thì chừng ấy không phải là gì to tát, chỉ đủ mua một căn nhà. Nhưng ở cái thành phố nhỏ nơi Văn Anh lớn lên, đó là cả một gia sản đáng nể. Hơn nữa, nghề nghiệp của cha mẹ cô cũng rất ổn định và được trọng vọng.
Một người là cán bộ nhà nước, người còn lại làm trong ngân hàng.
Nếu năm xưa cô chịu nghe theo sắp đặt của họ, cuộc sống của cô có lẽ đã không vất vả như vậy.
Nhưng đời mà, có được thì phải có mất. Nếu nhận tiền của cha mẹ, thì cũng phải chấp nhận bị họ kiểm soát. Nghĩ đến cảnh sống trong sự ràng buộc của hai người đó, Văn Anh chỉ cảm thấy nghẹt thở!
Trong thân thể 16 tuổi ấy là linh hồn của một người phụ nữ 31 tuổi, sự mâu thuẫn dữ dội trong nội tâm khiến nét mặt của cô trở nên ngơ ngác, bần thần. Văn Đông Vinh nhận được điện thoại vội vã chạy đến bệnh viện, ban đầu còn định nói rất nhiều, nhưng vừa nhìn thấy con gái thần sắc ngây dại, ông liền mềm lòng.
Ông kéo ghế ra ngồi xuống, bác sĩ dặn không được lại gần con bé quá nên ông chỉ dám ngồi cách giường hai mét.
“Thấy ba mà không thèm chào lấy một tiếng, người còn khó chịu lắm à? Đang truyền nước rồi, lát nữa là hạ sốt thôi. Mẹ con đi đóng viện phí rồi, tiện thể mua đồ ăn luôn. Con thích ăn hamburger mà, bà ấy qua Dicos mua rồi đấy!”
Năm 2004, ở cái thành phố nhỏ này còn chưa có ai đủ vốn để mở cửa hàng KFC. Dicos chính là chuỗi đồ ăn nhanh phương Tây “xịn” nhất thành phố lúc đó.
Văn Đông Vinh và Trần Như đều có thu nhập ổn định, nên chuyện cho con ăn uống đầy đủ chưa từng là vấn đề. Thực tế, họ chẳng bao giờ để Văn Anh phải chịu thiệt ở khoản ăn uống. Nếu không thì làm sao cô lại nặng đến hơn 60kg cơ chứ!
Cái khiến Văn Anh cảm thấy xa lạ, chính là giọng điệu của ba mình.
Ông ấy đang dỗ dành cô sao?
Một Văn Đông Vinh như thế khiến cô vô cùng không thoải mái. Trên giường bệnh, cô khẽ nhúc nhích rồi lên tiếng:
“Sao ba không hỏi con thi tiếng Anh được bao nhiêu điểm?”
Văn Đông Vinh khẽ mím môi.
Vợ ông, Trần Như, kể rằng khi Văn Anh đến bệnh viện, cô bé đã sốt tới 39,7 độ. Vì mệt mỏi nên đã nộp bài thi sớm. Trên đường lái xe đến bệnh viện, ông đã nghĩ có lẽ trong môn cuối của kỳ thi vào cấp ba, môn tiếng Anh, con gái ông chắc thi không tốt lắm.
Còn cụ thể là tệ đến mức nào thì trước khi có điểm thi, ông cũng khó mà đoán được.
Trong các kỳ thi thử trước đây, Văn Anh có thể đạt tới 130 điểm môn tiếng Anh. Giờ thì ngưỡng thấp nhất mà ông đặt ra là 110. Chỉ cần đạt được mức đó, Văn Anh vẫn còn cơ hội dự thi tuyển sinh liên quận vào trường trọng điểm của thành phố Dung Thành.
Nhưng nếu dưới 110 điểm… thì e là hy vọng mong manh.
Nghĩ đến việc Văn Anh còn đang nằm viện, Văn Đông Vinh vốn định không nhắc đến chuyện này. Nào ngờ, ông chưa kịp nói thì chính cô bé đã chủ động đề cập trước.
Xem ra, tinh thần con bé vẫn ổn.
Ngay lập tức, Văn Đông Vinh đổi giọng, gương mặt nghiêm nghị như thể người đang nằm trên giường bệnh không phải là con gái ruột 16 tuổi của mình, mà là một cấp dưới vừa phạm lỗi nghiêm trọng:
"Văn Anh, ba vốn định nói với con chuyện này. Con bị bệnh mà ba mẹ lại không phát hiện, đúng là lỗi của ba mẹ. Nhưng con cũng đâu còn là trẻ con nữa, không biết tự cảm nhận cơ thể mình sao? Nếu con nói sớm, hôm trước thi xong buổi chiều là có thể đưa đi viện truyền nước rồi, bệnh đâu đến mức nặng thế này? Cũng chẳng lỡ mất kỳ thi tiếng Anh hôm nay. Giờ con bị bệnh, ba không trách con, nhưng con phải tự suy nghĩ lại đi!"