Không Phụ Tuổi Thanh Xuân

Chương 7

Cô đã quay lại năm 2004, mới chỉ 16 tuổi. Trước mắt là ba năm cấp ba u ám nhất đời người, lại còn phải đối mặt với hai ông bố bà mẹ đầy khát vọng, kiểm soát cực mạnh, luôn mong con “thành phượng hoàng”!

Trần Như và Văn Đông Vinh, đôi vợ chồng này, phải mất trọn chín năm sau khi tốt nghiệp đại học Văn Anh mới dứt ra được. Vậy mà chỉ sau một cái chớp mắt, họ lại lần nữa xuất hiện trong cuộc sống của cô. Từng chuyện từng chuyện đè nặng trong lòng cô, thử hỏi sao có thể vui mừng nổi vì chuyện trọng sinh?

Vừa mới tiếc nuối căn hộ ven sông còn chưa kịp dọn vào, tiếc nuối mối tình vẫn dang dở, thì cửa phòng bệnh đã bị đẩy ra.

Một người đàn ông ngoài ba mươi bước vào, mặc quần âu và áo sơ mi ngắn tay, áo sơ mi được sơ vin cẩn thận, kẹp dưới nách là một chiếc cặp da công sở. Từ mái tóc cho đến mũi giày da, toàn thân ông đều toát lên vẻ chỉn chu, nghiêm nghị.

Đó chính là cha cô, Văn Đông Vinh.

Ông nhìn trông nhã nhặn, nhưng thực tế đã 40 tuổi rồi, chỉ là trông trẻ hơn tuổi vài phần. Lúc trẻ, Văn Đông Vinh rất điển trai, đến mức trong buổi xem mắt năm xưa, mẹ cô Trần Như chỉ vừa nhìn đã bị thu hút bởi chàng trai nghèo năm đó.

Văn Anh biết ơn cha nhất ở một điều. Chính là gương mặt đẹp mà ông đã di truyền lại cho cô.

Hiện tại Văn Anh vẫn còn chút bầu bĩnh tuổi dậy thì, cao chưa tới 1m6 mà đã nặng hơn 60kg. Vì không tập thể dục nên cơ thể thiếu săn chắc, mặc bộ đồng phục vào còn dễ khiến người ta nghĩ cô nặng đến gần 70kg. Nói cô 70kg cũng có người tin.

Ở tuổi dậy thì, cô lại thích ăn đồ ngọt và nhiều dầu mỡ, tuyến nhờn hoạt động mạnh khiến mụn trên mặt lúc nào cũng đầy. Hết rồi lại mọc, cứ mãi không dứt.

Thế nên, khi 16 tuổi, Văn Anh chẳng được ưu ái gì nhờ ngoại hình. Mãi đến khi lên đại học, cân nặng giảm xuống, ngũ quan dần lộ rõ nét thanh tú, lại thay đổi chế độ ăn uống nên mụn không còn xuất hiện nữa. Lúc ấy cô mới nhận ra, thì ra mình thừa hưởng gương mặt rất có “tiềm năng” từ cha.

Muốn đứng vững ở một nơi như Thượng Hải, ngoài năng lực chuyên môn vững vàng thì ngoại hình cũng là một tấm vé thông hành không thể thiếu.

Thậm chí, ngay cả tình yêu, nó sẽ không xuất hiện vô duyên vô cớ. Một người như Hạ Trinh, là công tử nhà giàu, đã gặp bao nhiêu kiểu phụ nữ rồi, vậy mà lại quen biết cô qua công việc, rồi theo đuổi cô. Vẻ ngoài của cô cũng là một phần lý do khiến anh ấy chú ý.

Văn Anh không biết phải đối mặt với cha mình Văn Đông Vinh như thế nào.

Trước khi trọng sinh, họ đã hơn hai năm không gặp mặt. Chỉ vì cô không chịu nghe theo sự sắp đặt của ông, kiên quyết đến Thượng Hải lập nghiệp. Lại còn 31 tuổi mà chưa chịu kết hôn, ông cho rằng cô làm ông mất mặt, đến mức đơn phương tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ cha con!

Trần Như thì vẫn giữ liên lạc với Văn Anh, nhưng những gì bà nói ra đều mang ý tứ ép cô phải cúi đầu.

“Ba con đã đón thằng em họ nhỏ nhất của con về rồi đấy. Nếu con không chịu quay về, thì cái gia sản mà ba mẹ con vất vả gây dựng sẽ để lại hết cho thằng bé.”

“Ba mẹ muốn cho ai thì cho, con tự kiếm được tiền.”

Văn Anh vẫn còn nhớ rõ lúc đó mình đã trả lời như vậy.