Đây là mơ sao?
Không, không phải mơ.
Chưa bao giờ trong đời, Văn Anh mơ một giấc mơ nào lại vừa dài vừa rõ ràng đến vậy.
Bài thi trước mắt cô rõ mồn một.
Tiếng mẹ cô lải nhải không ngừng bên tai.
Mùi thuốc sát trùng nồng nặc trong bệnh viện.
Má cô nóng bừng, cô nhéo cánh tay mình một cái. Đau thật đấy.
Mơ thì đâu có cảm giác, nhưng giờ cô lại cảm nhận được mọi thứ rõ ràng. Từ trốn tránh đến ngờ vực, rồi cuối cùng là xác nhận. Văn Anh đã trọng sinh. Cô trở về năm 2004, ngay tại phòng thi tốt nghiệp cấp hai!
Dù từng sống ở Thượng Hải và không lạ gì những chuyện long trời lở đất, đầu óc Văn Anh giờ cũng chỉ còn tiếng ong ong.
Phản ứng đầu tiên của cô chẳng phải vui mừng kiểu “trẻ lại mười mấy năm trời”. Điều cô nghĩ tới là căn hộ ven sông vừa mới đặt cọc.
Bốn trăm vạn tệ tiền đặt cọc đấy!
Số tiền ấy là toàn bộ khoản tích cóp suốt 9 năm đi làm sau khi tốt nghiệp đại học của Văn Anh. Cô không quan tâm việc mua nhà đúng lúc thị trường đạt đỉnh có phải là “gánh giúp tổ quốc” hay không. Cô chỉ muốn có một “ngôi nhà” thực sự của riêng mình. Không phải nhà bố mẹ, không phải nhà người yêu, mà là nhà của cô.
Nghĩ đến Hạ Trinh, tim Văn Anh chợt nhói.
Cô và Hạ Trinh yêu nhau đã ba năm. Văn Anh là cô gái xuất thân từ gia đình khá giả ở một thành phố nhỏ, còn Hạ Trinh thì là công tử nhà giàu thứ thiệt.
Họ quen nhau trong công việc, làm bạn một năm rồi mới yêu. Tình yêu ba năm không gọi là mãnh liệt, nhưng rất ổn định.
Hạ Trinh còn từng cầu hôn cô. Nhưng Văn Anh vẫn muốn chờ. Sự nghiệp cô chưa thành, cánh cửa nhà họ Hạ đâu dễ bước vào. Hạ Trinh thì chẳng để tâm, nhưng Văn Anh lại để tâm. Mẹ Hạ Trinh vốn không thích cô, mà Văn Anh thì có lòng tự trọng, cô muốn chứng minh mình đến với Hạ Trinh không phải vì tiền.
Kiếm được bốn trăm vạn đầu tiên là chuyện rất khó, nhưng khi đã có tên tuổi trong ngành ở Thượng Hải, thì có thêm 400 vạn, thậm chí là vài lần như thế, cũng không phải là điều không thể. Dù sao cô mới chỉ 31 tuổi!
Nếu gia đình Hạ Trinh mãi phản đối, thì cứ yêu mà không cưới, Văn Anh cũng chẳng ngại.
Phụ nữ thời đại mới rồi, đâu cần cứ phải có tờ giấy hôn thú mới được sống cuộc đời mình muốn.
Chỉ là cô không biết liệu Hạ Trinh có đồng ý như thế hay không.
Vấn đề này, Văn Anh còn chưa kịp bàn bạc với anh thì đã trọng sinh mất rồi!
Đúng vậy, cô đã trọng sinh.
Căn hộ ven sông không còn. Người bạn trai mà ai cũng ngưỡng mộ cũng không còn. Bắt đầu lại từ đầu, yêu lại từ cái nhìn đầu tiên với Hạ Trinh? Cô cũng muốn, nếu như có cơ hội gặp lại anh ấy.
Hạ Trinh hơn cô ba tuổi, hiện giờ đang du học Anh, cô không thể trở thành mối tình đầu của anh được. Mà một người ra nước ngoài từ nhỏ như Hạ Trinh, thì năm 19 tuổi, đừng nói đến tình đầu, có khi cả “lần đầu tiên” cũng đã chẳng còn.
Trước khi trọng sinh, Văn Anh chưa từng thấy ghen tuông với những chuyện đó. Thế mà giờ nghĩ lại, cô lại cảm thấy có chút không thoải mái.
Nước xa không cứu được lửa gần, cho dù bây giờ có kéo được Hạ Trinh về nước, thì một Hạ Trinh 19 tuổi cũng rất có khả năng sẽ không để mắt đến một cô bé 16 tuổi như Văn Anh.
Huống chi, Văn Anh bây giờ đâu có tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện yêu đương!