Không Phụ Tuổi Thanh Xuân

Chương 5

Văn Anh từ trước đến giờ luôn học tiếng Anh khá tốt, điều này khiến Văn Đông Vinh không ít lần được nghe lời khen ngợi từ mọi người xung quanh.

Nhưng sau khi điểm thi vào cấp ba được công bố, những lời khen đó bỗng chốc biến thành từng cái tát vô hình, đánh vào thể diện của ông, khiến ông mất hết mặt mũi.

Mùa hè năm 2004, Văn Anh không được đi đâu chơi cả, bị Trần Như và Văn Đông Vinh gửi lên nhà dì ở Dung Thành, bắt tham gia một khóa học tiếng Anh tăng cường kéo dài hơn một tháng.

Dù không ở nhà, Văn Anh vẫn không thoát được khỏi “song kiếm hợp bích” của ba mẹ. Mỗi ngày ba lần, sáng, trưa, tối, hai người luân phiên gọi điện hỏi tình hình học tập, vừa hỏi vừa không quên nhắc đi nhắc lại chuyện điểm 91 tiếng Anh trong kỳ thi vừa rồi.

Trần Như còn nói rõ, để lo cho cô vào được trường cấp ba, gia đình đã phải nợ bao nhiêu nhân tình, tiêu tốn bao nhiêu tiền bạc.

Những chuyện đó không phải là không thể nói với con, nhưng phải có cách, có chừng mực. Bao năm trôi qua, Văn Anh vẫn còn nhớ như in cảm giác run rẩy, bất an ngày mình nhập học cấp ba là như thế nào.

Nghĩ đến đây, đầu cô càng thêm quay cuồng.

“Mẹ, mẹ đợi mắng sau đi. Con hình như sốt rồi.”

Văn Anh cắt ngang tràng trách móc của mẹ.

Trần Như khựng lại.

Bà đưa tay lên trán con, quả thật nóng rực.

Nhìn kỹ lại, mặt Văn Anh đỏ bất thường, không giống do trời nắng mà là vì sốt.

Trần Như không nói gì thêm, lập tức kéo Văn Anh lên chiếc xe máy nữ hiệu Mộc Lan, vội vàng chở thẳng đến bệnh viện.

Mẹ con họ vừa rời đi, cổng trường vẫn còn một phụ huynh khác chờ con, thở dài cảm thán:

“Mắng thì mắng vậy, chứ làm mẹ thì ai mà chẳng xót con. Cả nhà có mỗi một đứa con, vừa sợ nó không nên người, vừa sợ nó ốm đau bệnh tật. Làm cha mẹ đúng là khổ!”

Các phụ huynh khác đều gật đầu đồng tình.

Quay lại với Trần Như, sau một hồi chạy vạy làm xét nghiệm trong bệnh viện, bác sĩ kết luận Văn Anh bị cúm A, biểu hiện rõ nhất là sốt cao đột ngột, đau nhức toàn thân và kiệt sức.

Về lý do vì sao Văn Anh lại bị cúm, Trần Như tự mình đưa ra kết luận trong đầu: tất cả là do hồi đầu tháng 6, Văn Anh cùng đám bạn lên tỉnh chơi, lúc về thì gặp mưa to, không ai mang theo ô, Văn Anh bị ướt như chuột lột. Hôm sau cô bắt đầu ho, ho dai dẳng suốt một tuần, Trần Như chỉ cho uống si rô ho tì bà, thấy con không ho nữa thì tưởng ổn, không để tâm.

Và thế là ngay trước mặt bác sĩ, bà bắt đầu trách móc:

“Tất cả là tại con không chịu nghe lời! Bao giờ lên tỉnh chẳng được, lại chọn đúng lúc sắp thi mà còn đi chơi. Không đi thì đã không dầm mưa, không dầm mưa thì đâu có ốm. Bây giờ lại còn không biết có ảnh hưởng đến điểm thi không nữa!”

Văn Anh nằm trên giường bệnh, không muốn nói một lời.

Cuối cùng là bác sĩ không chịu nổi nữa, lên tiếng:

“Bệnh nhân cần được nghỉ ngơi, mời chị ra ngoài một lát.”

“Tình trạng của con gái chị phải nhập viện mấy hôm, chị đi đóng tạm ứng viện phí trước nhé.”

Trần Như tròn mắt:

“Cảm cúm mà cũng phải nhập viện sao?”

“Cô bé bị cúm A, triệu chứng nặng, nhập viện sẽ dễ theo dõi và điều trị hơn.”

Bác sĩ còn nhấn mạnh: cúm có khả năng lây lan, tưởng là bệnh nhỏ nhưng nếu chủ quan, dễ dẫn đến biến chứng nguy hiểm, thậm chí tử vong.

Nghe bác sĩ phân tích mức độ nghiêm trọng, Trần Như không nói gì thêm, vội đi làm thủ tục nhập viện cho con gái.

Các khoản phí xét nghiệm vừa nãy đã tiêu hết số tiền mặt bà mang theo. Giờ còn phải đóng tiền viện phí, bà đành gọi điện cầu cứu chồng, Văn Đông Vinh.