Nếu là mơ thì sao cũng được.
Vì đây là giấc mơ của cô, cô muốn đi đâu thì đi đó.
Thầy giám thị không cản được cô, ngay cả mẹ cô Trần Như có xuất hiện trong mơ cũng phải ngoan ngoãn nghe lời cô!
Nhưng nếu đây là thật. Nếu cô không tuân theo quy định thi cử thì có thể bị hủy kết quả.
Văn Anh chậm rãi ngồi xuống lại, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười chua chát.
Cô cứ nghĩ mình đã đủ mạnh mẽ, vậy mà trong mơ vẫn lộ ra sự yếu đuối. Thất bại trong kỳ thi vào cấp ba năm 2004 đúng là nỗi ám ảnh không thể buông của cô.
Cuối cùng cũng đến giờ nộp bài. Văn Anh là người đầu tiên lao ra khỏi phòng, loạng choạng vì cơ thể mệt mỏi.
Thầy giám thị âm thầm lắc đầu.
Thí sinh này thật sự quá thiếu kiên định, tâm trí hoàn toàn không đặt vào bài thi.
Phụ huynh vất vả đầu tư cho con ăn học, vậy mà giờ bọn nhỏ chẳng chịu nổi chút khổ cực nào.
Thầy thu bài làm của Văn Anh, nhưng khi lật sang trang sau thì bất chợt khựng lại.
Không rõ mấy câu kia cô làm đúng không, nhưng bài văn tiếng Anh với cách dùng từ và cấu trúc câu như thế đã vượt xa trình độ của một học sinh cấp hai rồi!
Văn Anh khập khiễng bước ra khỏi phòng thi.
Ngôi trường này cô rất quen thuộc.
Kỳ thi vào cấp ba sẽ xáo trộn toàn bộ học sinh trong huyện, rồi chia lại số báo danh theo cách hoàn toàn ngẫu nhiên. Vậy mà Văn Anh lại được phân đúng về ngôi trường của mình. Đây chính là trường cấp hai mà cô từng theo học.
Cô xác định phương hướng, bước đi theo trí nhớ về cánh cổng trường. Từ xa, Trần Như đã nhìn thấy cô.
“Văn Anh? Văn Anh!”
Bà Trần một tay cầm ô, tay kia nhìn đồng hồ. Thấy con gái nộp bài sớm như vậy, bà suýt nữa thì nhảy dựng lên!
Lúc này trong đầu bà chẳng còn khái niệm gì gọi là “giữ thể diện” nữa.
Mặc cho ngoài cổng trường vẫn còn nhiều phụ huynh đang kiên nhẫn chờ con, Trần Như lao tới, chưa nói chưa rằng đã mắng con gái một trận tơi tả.
Những phụ huynh khác hoàn toàn thông cảm với Trần Như.
Nếu là con mình mà làm thế, họ cũng sẽ nổi điên thôi.
Thi vào cấp ba quan trọng thế nào ai mà không biết. Cô bé này lại nộp bài sớm thế kia, thì làm sao mà thi tốt được?
Cho dù đề thi có dễ đi nữa, thì cũng nên kiểm tra lại vài lần chứ.
Cái kiểu thi cử mà hời hợt như vậy, bảo sao phụ huynh không nổi nóng.
Văn Anh nghĩ thầm, trận mắng này đúng là đến sớm hơn dự kiến.
Trong ký ức, ngay sau khi rời phòng thi, cô đã ngất xỉu. Mẹ cô hoảng hốt đưa con đi bệnh viện, còn chưa kịp hỏi xem thi cử thế nào.
Cơn bão thật sự, là sau khi điểm thi được công bố.
91 điểm.
Con số ấy không chỉ kéo tụt điểm tổng, mà còn khiến Trần Như không dám ngẩng đầu ra đường.
Văn Đông Vinh, ba của Văn Anh, lúc nào cũng tự hào khoe con gái mình học giỏi tiếng Anh với đồng nghiệp. Mấy nhân viên cấp dưới ở cơ quan còn hay khen lấy lòng ông, nói rằng Văn Anh tương lai chắc chắn sẽ thi vào khoa ngoại ngữ.
Năm 2004, phong trào “Tiếng Anh điên cuồng” của Lý Dương đang rầm rộ khắp cả nước. Lý Dương chạy khắp nơi diễn thuyết, khiến người dân cả nước bắt đầu coi trọng việc học tiếng Anh. Dù nhà Văn Anh chỉ sống ở một thành phố nhỏ trực thuộc thành phố lớn Dung Thành, nhưng quan niệm “học giỏi tiếng Anh mới có tương lai” cũng đã ăn sâu vào suy nghĩ của mọi người rồi.