Không Phụ Tuổi Thanh Xuân

Chương 3

“Đề tiếng Anh kỳ thi vào cấp ba năm 2004 ở Dung Thành.”

Khác với những giấc mơ trước đây bởi vì không nhìn rõ đề nên dù trình độ đã vượt qua cả tiếng Anh trình độ cấp sáu đại học, cô vẫn chỉ biết bó tay chịu thua trong mơ. Lần này, cô lại có thể nhìn thấy rõ từng câu hỏi trên tờ đề.

Chữ đen rõ ràng trên nền giấy trắng.

Từng chữ cái, từng từ vựng, từng câu văn, từng dấu chấm, dấu phẩy.

Cô đều nhìn thấy rõ ràng!

Vậy có phải giấc mơ này đang muốn cô làm lại đề thi tiếng Anh năm ấy?

Văn Anh bật cười nhẹ.

Đúng lúc này, phần nghe bắt đầu.

Nụ cười của cô càng rạng rỡ hơn.

Dễ thật đấy!

Trước đây, mỗi lần làm bài nghe cô đều phải tập trung cao độ, thế mà chưa chắc đã làm đúng hết. Chỗ nào không nghe rõ còn phải đoán mò. Còn bây giờ, khi nghe lại phần nghe này, cô thấy tốc độ nói chậm rãi, phát âm chuẩn chỉnh, hội thoại thì đơn giản vô cùng. Kiểu bài nghe thế này có thể làm khó Văn Anh khi mới 16 tuổi, nhưng chẳng thể làm khó cô ở tuổi 31.

Cô làm xong phần nghe.

Sau đó tiếp tục làm trôi chảy tất cả các phần còn lại.

Viết xong bài luận, Văn Anh thở phào nhẹ nhõm một hơi dài.

Lần này, trong giấc mơ, cô đã làm xong trọn vẹn cả đề thi. Có lẽ, từ nay về sau cô sẽ không còn mơ thấy giấc mơ này nữa?

Nhưng làm sao để thoát ra khỏi giấc mơ này đây?

Văn Anh đưa mắt nhìn quanh.

Trên bục giảng, giám thị vẫn đang cau mày.

Thầy không nghĩ rằng Văn Anh thật sự đã làm xong đề thi một cách nghiêm túc, mà chỉ cho rằng cô đang bị bệnh, nên làm bừa rồi muốn nộp bài sớm. Nhưng chuyện đó sao được chứ? Kỳ thi vào cấp ba vô cùng quan trọng, không chỉ quyết định bạn có vào được trường nào, mà nhìn xa hơn, nó ảnh hưởng đến việc bạn có thể đậu đại học nào, và nhìn xa hơn nữa, chính là cả cuộc đời!

Bị thương nhẹ thì không rút khỏi chiến trường.

Đúng là ốm thì rất đáng thương.

Nhưng nếu còn gắng gượng được thì vẫn nên cố gắng mà hoàn thành bài thi.

“Ai làm xong bài rồi cũng đừng vội, tranh thủ kiểm tra lại vài lần rồi hãy nộp!”

Lời của giám thị rõ ràng là nhắm vào cô, là nói với Văn Anh.

Thầy nghĩ mình đang cố cứu vớt một thí sinh thiếu ý chí.

Nhưng Văn Anh thì sững người.

Bởi vì cô đã mơ quay lại kỳ thi vào cấp ba rất nhiều lần, thế mà chưa một lần nào mơ thấy mình làm xong bài. Càng chưa bao giờ nghĩ đến phần tiếp theo của giấc mơ. Giấc mơ này thật kỳ lạ. Văn Anh đưa tay lên trán, hơi nóng nơi đó khiến cô bối rối.

Rõ ràng như thật thế này có phải chỉ là giấc mơ không?

Cô bật dậy khỏi ghế.

“Em làm cái gì đó?!”

Thầy giám thị cuống lên, thốt ra cả tiếng địa phương.

“Thầy ơi, em nộp bài.”

Lúc này, đầu óc Văn Anh không còn nghĩ đến chuyện thi cử nữa. Cô chỉ muốn rời khỏi phòng thi càng nhanh càng tốt.

Hành động của cô lập tức thu hút ánh nhìn của các thí sinh khác.

Gì vậy trời? Mới thi mà đã đòi nộp bài?

Cho dù có làm xong hết thì cũng phải kiểm tra lại vài lần chứ!

Thầy giám thị liếc đồng hồ rồi nói:

“Không được, em ngồi xuống. Chưa đến giờ nộp bài. Không muốn làm thì cứ gục xuống bàn ngủ, đừng làm ảnh hưởng người khác!”

Giờ nộp bài?

Văn Anh không còn nhớ rõ nữa.

Hình như là sau khi thi được một tiếng? Hay là nửa tiếng cuối buổi?

Cô bắt đầu cảm thấy giấc mơ này thật đến mức mình tin là thật.